Hứa Miên Miên không ngờ rằng, bản thân chẳng qua chỉ là uống say một chút, vậy mà khi tỉnh dậy bên cạnh lại có thêm một người đàn ông.

Người đàn ông ấy khuôn mặt lạnh lùng, cơ bắp rắn chắc, da thịt đầm đìa mồ hôi, đôi mắt tràn ngập dục vọng xâm lược khiến người ta kinh hãi.

“Tôi không chịu nổi nữa…”

Hứa Miên Miên yếu ớt cầu xin, cả người đau nhức không thôi, cảm giác như hồn vía đã mất hơn phân nửa.

“Dám trêu chọc tôi, đây là cái cô nên nhận.”

Lục Chiêu Hành cười lạnh một tiếng.

Rượu có thể mê hoặc anh trong phút chốc, nhưng đã thật sự nếm qua mùi vị đó, anh liền không kìm được đắm chìm. Nhất là ánh mắt long lanh như nước của cô gái kia, khiến người ta không tự chủ được mà muốn tiếp tục ức hiếp cô.

Trong lúc mơ mơ màng màng, Hứa Miên Miên bị tiếng đập cửa đánh thức. Người đàn ông cũng dừng lại, có chút bực bội mà kéo chăn đắp lên.

Theo tiếng động, ánh sáng tràn vào phòng cùng với rất nhiều tiếng bước chân.

“Hứa Miên Miên, mở cửa ra!”

“Ban ngày ban mặt, chị ở trong nhà làm trò gì vậy, không còn biết xấu hổ nữa à!”

Hứa Xuân Lệ vừa la vừa đập cửa. Cánh cửa gỗ đã cũ kỹ lung lay sắp đổ, giây tiếp theo liền rầm một tiếng ngã xuống đất.

“Còn có đồng lõa nữa à?”

Lục Chiêu Hành cười lạnh, bắt đầu nhặt quần áo lên mặc vào. Hứa Miên Miên hoàn hồn lại, vội vàng kéo chăn che lấy cơ thể.

Thấy vẻ mặt kiều diễm thẹn thùng của Hứa Miên Miên, Hứa Xuân Lệ trong lòng đầy mỉa mai: xem ra sự đã thành, rất tốt! Cuối cùng cũng có thể đẩy Lục Chiêu Hành ra!

Chỉ cần chụp mũ Hứa Miên Miên dụ dỗ đàn ông, đợi khi người chồng trên danh nghĩa đã mất tích kia trở về, chắc chắn sẽ không còn muốn Hứa Miên Miên nữa. Bản thân cũng không cần phải gả cho tên ác ma Lục Chiêu Hành này. Một mũi tên trúng hai đích!

“Hứa Miên Miên, chị thật không biết xấu hổ! Ban ngày ban mặt mà lại lén lút dụ dỗ đàn ông!”

Cô ta lao tới định kéo chăn trên người Hứa Miên Miên ra.

Lúc này, Hứa Miên Miên cả người vô lực, suýt nữa để cô ta làm được. May mà Lục Chiêu Hành còn có chút khí khái đàn ông, liền đè lại chăn, lạnh giọng quát: “Hứa Xuân Lệ, cô muốn làm gì?”

“Lục… Lục ca ca, sao lại là anh?”

Hứa Xuân Lệ giả vờ kinh ngạc, ngay sau đó bấm mạnh lên đùi mình, nước mắt lập tức trào ra.

“Lục ca ca, sao anh có thể cùng Hứa Miên Miên làm ra loại chuyện này, còn giúp chị ta nói chuyện? Anh là vị hôn phu của em mà!”

“Hứa Miên Miên, con hồ ly tinh! Đồ lẳng lơ ong bướm!”

Vừa mắng vừa nắm lấy cánh tay Hứa Miên Miên.

“Chị đã khắc chết Vương đại ca, giờ còn muốn cướp đi vị hôn phu của em, chị không phải là người… ô ô ô em không muốn sống nữa…”

Hứa Miên Miên lúc này vẫn chưa mặc quần áo, chỉ có thể giữ chặt chăn, vậy mà vẫn bị kéo ra vài phần, cánh tay trắng nõn đã bị cấu rách ra mấy vết máu.

Hứa nhị thẩm cũng xông vào, vừa nhìn thấy cảnh tượng này, liền tức giận đến đỏ mặt tía tai, lập tức xông tới tát Hứa Miên Miên một cái.

“Đồ tiểu tiện nhân không biết xấu hổ! Đã khắc chết chồng còn muốn cướp lấy hôn phu của Xuân Lệ nhà chúng tôi, sao cô lại trơ trẽn như vậy chứ! Ông trời nên bắt cô đi cho rồi!”

Trong phòng vang lên tiếng mắng nhiếc và khóc lóc.

Hứa Miên Miên bị đánh nghiêng mặt sang một bên, che lấy mặt đang đau rát, ký ức như dòng nước lập tức ùa về trong đầu.

Ngay lập tức, cô hiểu rõ tình cảnh của mình.

Cô xuyên thư rồi!

Hiện tại là năm 1983, thân phận của cô là một tiểu quả phụ, bởi vì cả nhà chồng đều đã chết sạch, một cô gái trẻ trung xinh đẹp sống một mình, cho nên đám người nhà mẹ đẻ liền bám vào, chen chúc sống trong nhà họ Vương.

Lúc này Lục Chiêu Hành đến nhà để thực hiện hôn ước giữa hai nhà, cả nhà mừng rỡ tiếp đón anh, chuẩn bị để Hứa Xuân Lệ gả cho anh.

Buổi trưa mới vừa ăn xong một bữa tiệc lớn, đám đàn ông còn đang uống rượu.

Hứa Miên Miên trở về phòng nghỉ ngơi, trong lúc đó uống ly nước do Hứa Xuân Lệ đưa tới, tỉnh dậy thì người trên giường đã không còn là mình nữa mà có thêm một người đàn ông.

“Đủ rồi! Tôi là bị hạ dược!”

Hứa Miên Miên lúc này đã đoán ra mọi chuyện, cắt ngang tiếng kêu gào của hai mẹ con.

Chuyện xảy ra là do ly nước buổi trưa kia, tám phần là do Hứa Xuân Lệ giở trò, vừa ăn cướp vừa la làng!

“Cô nói bị hạ dược là bị hạ dược à? Đừng lấy lý do lấp liếm!”

Hứa nhị thẩm đanh đá phản bác, bà ta chẳng tin chút nào, chắc chắn là lấy cớ để thoát tội.

“Lục Chiêu Hành là phó doanh trưởng, nếu không phải cô cố tình dụ dỗ thì sao cậu ta mắc bẫy? Chẳng lẽ cậu ta lại đi để mắt tới một quả phụ khắc chồng khắc cả nhà chồng như cô?”

Nói xong Hứa nhị thẩm lại ôm lấy Hứa Xuân Lệ khóc lóc: “Con gái tôi thật đáng thương, lại bị chị họ cướp mất chồng sắp cưới…”

“Vậy thì hỏi cô con gái ngoan của thím tốt đến cỡ nào!”

Hứa Miên Miên lạnh mặt, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng vào Hứa Xuân Lệ.

“Buổi trưa tôi uống một ly nước, sau đó thì bất tỉnh nhân sự. Mà cái ly nước đó, là Xuân Lệ đưa cho tôi.”

“Chị… chị nói bậy!”

Hứa Xuân Lệ thần sắc hoảng loạn, nhìn đông ngó tây. Khi nhìn thấy chiếc ly tráng men đầu giường, ánh mắt lập tức dừng lại.

Không ai hiểu con bằng mẹ mẹ, thấy phản ứng của Xuân Lệ, Hứa nhị thẩm trong lòng chột dạ, cũng bắt đầu luống cuống.

Một phen ầm ĩ này đã thu hút không ít hàng xóm, tụ tập đông nghịt trong sân. Nếu không có Hứa nhị thúc cùng con trai cản ngoài cửa, có khi đã lao cả vào trong phòng.

Lục Chiêu Hành nhíu mày: “Được rồi, ra ngoài trước đi. Chờ chúng tôi mặc quần áo xong sẽ nói tiếp.”

Mọi người bị đuổi hết ra ngoài, cửa gỗ cũng chỉ được dựng tạm ở chỗ cũ. Trong phòng giờ chỉ còn lại hai người.

“Anh quay mặt đi, không được nhìn!”

Hứa Miên Miên rất tự nhiên ra lệnh.

Người đàn ông liếc mắt nhìn cô một cái, lông mày khẽ nhíu lại, sau đó xoay người.

Hứa Miên Miên thở phào nhẹ nhõm – người đàn ông này có vẻ cũng không tệ lắm.

Lục Chiêu Hành nghe tiếng cọ quần áo, trong đầu không khỏi hiện lên hình ảnh ban nãy, sắc mặt liền lạnh lại, thu hết cảm xúc.

“Được rồi.”

Hứa Miên Miên mặc xong quần áo, cố chịu đau đứng dậy đối diện với anh.

“Anh có chuyện gì muốn nói với tôi sao?”

Vừa nãy cô vẫn chưa mặc quần áo, nhưng Lục Chiêu Hành cũng chỉ thiếu mỗi chiếc áo khoác, tùy tiện khoác là được, căn bản không cần phải ở lâu trong phòng.

“Cô vừa nãy nói bị hạ dược, chuyện đó là sao?”

Lục Chiêu Hành rất để tâm đến điểm này.

Hứa Miên Miên kể lại toàn bộ sự việc.

“Hứa Xuân Lệ không muốn gả cho tôi? Thiết kế cả chuyện như vậy, chỉ để cô thay thế sao?”

Lục Chiêu Hành nhíu mày, cảm thấy chuyện này có rất nhiều điểm đáng ngờ.

Lần này đến nhà, cha mẹ Hứa tỏ ra cực kỳ nhiệt tình, sốt sắng muốn gả Hứa Xuân Lệ cho anh, mong nhờ anh nâng đỡ cả nhà.

Phản ứng khi nãy của Hứa Xuân Lệ nhìn thì có vẻ sợ hãi, nhưng lại giống đang diễn, bề ngoài là đau lòng.

Tuy nhiên cũng không loại trừ khả năng là Hứa Miên Miên tự biên tự diễn…

Theo anh biết, Hứa Miên Miên gả vào nhà họ Vương, người trong nhà chồng đều chết sạch. Bên ngoài đều đồn cô là sao chổi khắc chồng, không ai dám cưới.

Mà anh chính là đối tượng tốt nhất mà cô có thể lấy được, xảy ra chuyện này rồi, thân là quân nhân, anh phải có trách nhiệm với cô. Hơn nữa, sau khi kết hôn thì cô có thể theo quân đến nơi khác, thoát khỏi hoàn cảnh bất lợi hiện tại.

Hứa Miên Miên nhìn anh với vẻ mặt tò mò: “Anh… có phải có bệnh gì khó nói không vậy?”

Cô xuyên thư, vốn dĩ cốt truyện là Hứa Miên Miên có cuộc sống hạnh phúc, không có chuyện này. Cô nghi ngờ Hứa Xuân Lệ đã trọng sinh, không muốn gả cho Lục Chiêu Hành nên mới cố đẩy anh cho mình.

Ánh mắt cô lặng lẽ lướt qua thân thể Lục Chiêu Hành…

Chắc không phải người đàn ông này tương lai có bệnh gì đó hoặc gặp chuyện ngoài ý muốn nên em họ mới muốn từ hôn?

Lục Chiêu Hành bị ánh mắt dò xét ấy làm khó hiểu, thoát khỏi dòng suy nghĩ, cười nhạt nói: “Tôi có bệnh hay không, chẳng phải cô rõ nhất sao?”

Hứa Miên Miên im bặt. Không dám nói gì nữa.

Cô bây giờ cả người vẫn còn đau, tuy nói là quả phụ, nhưng thân thể này thực sự còn rất non nớt. Người đàn ông kia khi ở trên giường quả thực như liều mạng, làm sao chịu nổi cơ chứ!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play