Từ nhà nhị phòng đến huyện thành, nhị thúc nhận chỉ tiêu công tác do nhà họ Vương giới thiệu, làm công nhân bốc xếp ở đội vận chuyển. Con trai Hứa Lôi Xuân cũng bỏ tiền ra làm nhân viên tạm thời.
Hai cha con thật ra đều chăm chỉ, chưa từng đi làm trễ hay về sớm.
Lúc Hứa Miên Miên ra tới ngoài sân, họ đã ra ngoài đi làm rồi.
Bữa sáng rất đơn giản.
Trên bàn bát tiên có một đĩa cá mặn, một nồi cháo với lát thịt sống được trụng sơ.
Hứa nhị thẩm nắm giữ tiền lương của hai cha con, cộng thêm tiền sinh hoạt phí mỗi tháng Hứa Miên Miên đưa, nên trên phương diện ăn uống vẫn rất hào phóng.
Dù sao công nhân bốc xếp là công việc nặng nhọc cần thể lực, không ăn no thì không có sức, dễ xảy ra chuyện.
Lấp đầy bụng xong, tâm trạng Hứa Miên Miên vẫn rất vui vẻ.
Cho đến khi vừa buông đũa, Hứa nhị thẩm bắt đầu lên giọng chỉ trỏ.
“Miên Miên à, không phải thím nói, nhưng cháu như thế này thì không được đâu!”
“Dù gì cũng từng gả cho người ta rồi, mẹ chồng cháu không dạy cháu sao?”
“Mỗi ngày đều là thím nấu cơm, giặt giũ, quét dọn, trong mắt cháu chẳng lẽ không thấy việc gì phải làm sao?”
“Cháu lười như vậy, sau này gả vào nhà họ Lục mà còn như thế thì cẩn thận bị đuổi ra khỏi nhà chồng đấy.”
Hứa nhị thẩm nói một hơi, cuối cùng còn không quên thêm vào một câu nguyền rủa độc mồm độc miệng.
“Thím hai, thím có phải quên mất rồi không, đây là nhà của họ Vương mà.”
Hứa Miên Miên lạnh lùng nhắc nhở.
“Cả nhà các người ở đây, chẳng lẽ không nên quét tước dọn dẹp à?”
“Quần áo của cháu đều là tự cháu giặt, chẳng lẽ thím muốn cháu giúp thím giặt cả quần áo nữa?”
“Nếu thím không muốn nấu cơm cho cháu, có thể trả lại cháu mười đồng tiền cơm mỗi tháng cháu đưa thím.”
Nếu không phải trước đó bị bà Vương ngược đãi quá đáng khiến thân thể quá yếu, nguyên chủ cũng sẽ không để Hứa nhị thẩm nấu cơm.
Nguyên chủ từng làm việc ở Cung Tiêu Xã, chẳng qua mẹ chồng sợ cô ra ngoài sẽ quyến rũ đàn ông, đội nón xanh cho con trai mình, nên ép cô ở nhà giữ đạo làm vợ.
Hứa Miên Miên đành phải nhờ người khác làm hộ công việc lớn, 36 đồng tiền lương mỗi tháng phải chia đôi, lại còn đưa thêm tiền cơm, cuối cùng chỉ còn dư tám đồng.
Nuôi dưỡng nửa năm, mới coi như hồi phục chút nguyên khí.
“Miệng cháu đúng là lợi hại thật!”
Hứa nhị thẩm bị chọc tức đến cứng họng, nhưng vẫn không phục.
“Làm con dâu kiểu như cháu mẹ chồng cũng sẽ không thích đâu, phụ nữ mà mạnh miệng quá thì cũng chẳng hay ho gì.”
“Phải không?”
Hứa Miên Miên đứng lên, ánh mắt quét từ trên xuống dưới, liếc nhìn Hứa Xuân Lệ, khóe miệng nhếch lên nụ cười ác ý.
“Thím hai, thím cũng đừng lo chuyện bao đồng, bây giờ cháu đã có Lục Chiêu Hành rồi, Xuân Lệ chỉ nhỏ hơn cháu nửa tuổi, thím cũng nên lo mà giữ chặt đi.”
“Con gái hai mươi tuổi đầu rồi, mà chưa tìm được đối tượng, chẳng phải nên sốt ruột sao?”
Nói xong liền xách giỏ đi luôn.
Cô và Lục Chiêu Hành đã hẹn với nhau, hôm nay sẽ đi nhận giấy kết hôn.
Vừa ra khỏi cửa lớn, không ngoài dự đoán, đã nghe thấy tiếng hai mẹ con cãi nhau chí chóe như nồi cháo.
“Hứa Miên Miên! Ở đây này!”
Là giọng của Lục Chiêu Hành.
Ngẩng đầu liền thấy một người đàn ông tuấn tú mặc quân trang màu xanh lá cây đang vui vẻ vẫy tay với mình, nghĩ đến đây là chồng mình, tâm trạng Hứa Miên Miên càng tốt hơn, nụ cười trên mặt cũng không giấu được.
“Thấy anh vui vậy sao?”
Lục Chiêu Hành nhướng mày.
Anh có lý do để nghi ngờ, Hứa Miên Miên từ lâu đã thầm mến anh, vừa nhìn thấy anh liền cười tươi như vậy!
“Đương nhiên!”
“Anh chính là ân nhân cứu mạng em, cứu em từ biển lửa ra mà!”
Giọng Hứa Miên Miên vô cùng chắc chắn.
Câu này khiến Lục Chiêu Hành có chút ngượng ngùng, không tiện tiếp tục đề tài này.
“Đem theo sổ hộ khẩu chưa?”
Hai người vừa đi vừa nói chuyện.
“Hôm qua đã xin báo kết hôn rồi, giờ anh với em đến thẳng Cục Dân Chính, gần đó có tiệm chụp ảnh luôn.”
“Đem rồi!”
Hứa Miên Miên lấy từ ba lô ra sổ hộ khẩu, xác nhận không sai thì liền yên tâm.
“Được rồi! Đi thôi!”
Hai người vai kề vai đi về phía Cục Dân chính.
Vì thân phận đặc biệt của Lục Chiêu Hành, nên thủ tục có chút phiền phức, cũng may chuyến này anh đến để thực hiện hôn ước, ông nội anh đã sớm chuẩn bị hết giấy tờ.
“Đây là giấy chứng nhận của tôi.”
Trước tiên đưa giấy chứng nhận quân nhân, rồi lấy ra chứng nhận tình trạng hôn nhân do đơn vị cấp.
Chưa tới mười phút, hai người đã lấy được giấy chứng nhận kết hôn mới toanh, rời khỏi Cục Dân chính.
“Chúng ta thật sự kết hôn rồi sao?”
Hứa Miên Miên nhìn con dấu đỏ trên giấy chứng nhận, ngửi mùi mực in, vẫn có chút choáng váng.
“Đương nhiên rồi!”
“Từ giờ em chính là vợ của anh ~”
Lục Chiêu Hành cố ý nhấn mạnh hai chữ này, cảm thấy đầu lưỡi như có vị ngọt.
Lúc này anh mới thật sự hiểu, vì sao những người đã kết hôn khi nhắc tới “vợ” thì cứ cười ngây ngô như ngốc, vì hiện tại anh cũng cười đến mức không ngậm được miệng.
“Ừ ~”
Hứa Miên Miên cũng cảm thấy rất mới mẻ.
Trong tiệm chụp ảnh.
“Chụp ảnh sao? Mới kết hôn à?”
“Ừ!”
Hứa Miên Miên đánh giá xung quanh, đại sảnh lầu một chỉ bày một cái bàn ăn, trông rất đậm chất cuộc sống đời thường.
Nếu không phải trên tường treo đủ loại ảnh với đủ kích cỡ, thật sự rất dễ nhầm lẫn là vào nhầm chỗ.
“Đi, lên lầu hai.”
Bà chủ nói chuyện gọn gàng dứt khoát.
Tầng hai bình thường hơn nhiều.
Máy ảnh đặt ở giữa phòng, phía sau là một tấm phông màn sân khấu, bên cạnh còn có cả một giá quần áo. Có áo sơ mi và váy dài cho nữ, áo sơ mi, vest và áo khoác cho nam, rất đầy đủ.
“Muốn chụp mấy tấm?”
Bà chủ điều chỉnh máy quay, nhìn qua ống kính thấy đôi vợ chồng trẻ, ánh mắt lóe lên vẻ kinh ngạc.
“Ba tấm ảnh chụp chung.”
“Thêm hai tấm đơn nữa.”
Lục Chiêu Hành được nhắc nhở mới nhớ ra có thể chụp nhiều thêm vài tấm.
Trước kia anh thường thấy các chiến hữu đem ảnh người yêu kẹp trong sách hay bóp tiền, thỉnh thoảng lấy ra ngắm, bây giờ anh cũng đã hiểu.
“Rồi, đồng chí nam cười một cái, nghiêng đầu qua một chút.”
Hứa Miên Miên và anh nhìn nhau, hai người đồng thời nở nụ cười.
“Rắc” một tiếng.
Khoảnh khắc ấy được ghi lại.
Lục Chiêu Hành mặc quân trang màu lục, dáng người cao lớn ngay thẳng, Hứa Miên Miên mặc sơ mi trắng và váy dài kẻ ca-rô, nụ cười ngọt ngào, tràn đầy cảm giác hạnh phúc.
“Xong rồi, ngày kia đến lấy ảnh.”
“Có thể lấy sớm hơn không? Tôi hơi sốt ruột.”
Bà chủ: “Vậy thì phải thêm tiền!”
“Được! Tối nay tôi đến lấy!”
Lục Chiêu Hành sảng khoái đồng ý, ngày mai anh phải quay về đơn vị, cần tranh thủ sắp xếp cho ổn.
Trên đường về.
Hứa Miên Miên đi phía sau, im lặng dẫm theo bóng anh.
“Khi nào anh quay về đơn vị?”
Lúc nãy trò chuyện, khiến cô nhận ra Lục Chiêu Hành ngoài là chồng mình, còn là một người lính.
Lục Chiêu Hành phát hiện cảm xúc cô không đúng, quay đầu lại nhìn, nắm tay cô trong lòng bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve.
Bàn tay to dày và ấm, lòng bàn tay có vết chai do huấn luyện, mang đến cảm giác hơi ngứa ngáy.
“Tối nay phải đi rồi.”
“Anh về đơn vị liền xin cho theo quân, sẽ không để em chờ lâu đâu.”
Anh cũng không yên tâm để Hứa Miên Miên ở lại đây một mình.
“Em tin anh.”
Hứa Miên Miên tựa vào ngực anh, cảm nhận nhịp tim mạnh mẽ trong lồng ngực.
Là người đầu tiên cô gặp sau khi xuyên đến đây, lại có mối quan hệ đặc biệt, nên cảm xúc này thật khó tả.
Nhớ ra gì đó, Lục Chiêu Hành lấy ví ra, rút một xấp phiếu.
“Đây là phiếu ông nội cho, em xem thích gì thì chúng ta đến Cung Tiêu Xã mua.”
Nghe nói nữ đồng chí đều thích mua đồ, vậy chắc cô sẽ vui?
Hứa Miên Miên cúi đầu nhìn, không kìm được “Oa” một tiếng.
“Ông nội anh chuẩn bị đầy đủ thế này sao?”
Ngoài phiếu mua máy may, xe đạp, radio, còn có phiếu muối, phiếu rượu, phiếu gạo, phiếu thịt, phiếu hải sản,… đủ cả.
Cô lần đầu tiên thấy nhiều phiếu như vậy, lại còn mới tinh, tràn đầy hương vị thời đại.
“Ừm hừ, ông ấy lần này chơi lớn, bệnh cũ tái phát không chịu điều trị, buộc anh phải về thực hiện hôn ước.” Lục Chiêu Hành nghĩ lại còn cảm thấy buồn cười, nhưng giờ thì anh không hối hận chút nào.