Nhìn thấy vẻ mặt như trút được gánh nặng của Hứa Xuân Lệ sau khi anh tuyên bố kết quả, Lục Chiêu Hành càng thêm chắc chắn cô ta có vấn đề.

“Chúng ta sắp kết hôn, em có vui không?”

Anh quay đầu nhìn về phía cô gái nhỏ bên cạnh. Tuy chỉ mới tiếp xúc nửa ngày, nhưng anh cảm thấy cô gái này chân thành hơn Hứa Xuân Lệ rất nhiều.

“Vui.”

Hứa Miên Miên thực sự rất vui. Lục Chiêu Hành là quân nhân, lấy anh thì có thể theo quân rời khỏi nơi này, tránh xa những tranh chấp kia.

“Nhưng trước đó, em có chuyện muốn nói với anh.”

Hứa Miên Miên kéo Lục Chiêu Hành ra sân sau.

“Bây giờ có thể nói chưa?”

Lục Chiêu Hành tâm trạng rất tốt, nhướng mày hỏi. Cô gái này định thẳng thắn với anh sao?

“Về chuyện của em, em cần phải nói rõ với anh.”

Muốn cưới cô, muốn giải quyết phiền phức cũng không ít.

Năm ngoái, Hứa Miên Miên đính hôn, nhà trai là tài xế của đội vận chuyển, một lần ra ngoài bị cướp chặn đường, rơi xuống vách núi, thi thể cũng không tìm được.

Vợ chồng nhà họ Vương đã già cho rằng là do Hứa Miên Miên khắc chồng, kéo đến cửa bắt đền, ép cô phải thủ tiết cho con trai họ.

Hứa nhị thẩm ngoài miệng thì nói “Gả đi rồi là người nhà họ Vương”, nhưng vừa tiễn người đi xong thì đã hí hửng chiếm phòng của Hứa Miên Miên.

Nguyên chủ sống ở nhà họ Vương không tốt, mẹ chồng hận “cô” đã khắc chết con trai mình, ngày nào cũng đánh chửi, không cho ăn no còn bắt “cô” làm hàng thủ công, tra tấn đến mức không còn sức sống.

Vận rủi giống như bệnh lây nhiễm vậy. Chưa đến nửa năm, cha mẹ chồng lần lượt qua đời. Nhà họ Vương chỉ còn mỗi cô, tài sản mà vị hôn phu để lại cho cha mẹ già đều rơi vào tay cô, bao gồm cả ngôi nhà của họ Vương.

Hứa Miên Miên bỗng nhiên có tiền, vợ chồng Hứa nhị thúc lại bám lấy, cả đám thân thích nhà họ Vương cũng thế.

Để đuổi những người đó đi, mà con gái sống một mình cũng không an toàn, Hứa Miên Miên đành phải để vợ chồng Hứa nhị thúc dọn đến huyện thành cùng sống. Cuộc sống lúc đó toàn là những chuyện vụn vặt rắc rối.

Rõ ràng quyền sở hữu căn nhà là của cô, nhưng sống lại như kiểu ăn nhờ ở đậu, chẳng có tiếng nói gì.

“Anh biết rồi.”

Trước đây, Lục Chiêu Hành chỉ biết cô từng đính hôn mà chưa thành, cũng biết người nhà họ Vương đã mất hết, nhưng chưa từng đứng ở góc độ của cô mà nghĩ đến tình cảnh của cô, quả thật là trước có sói sau có hổ.

Anh lập tức nói rõ thái độ: “Em yên tâm, nếu anh đã quyết cưới em, thì sẽ che chở cho em.”

Nếu đến chuyện nhỏ như vậy cũng không lo được thì anh – phó doanh trưởng – chẳng phải là vô dụng à?

“Sao anh lại tốt như vậy?”

Hứa Miên Miên nhìn gương mặt anh tuấn của anh, thần sắc kiên nghị, trong mắt lại dịu dàng đến mức khiến người ta say mê, lòng cô như muốn rung động.

“Không phải nên thế sao?”

Lục Chiêu Hành hơi sững sờ, chính anh cũng không rõ.

Trước khi gặp hôm nay, ấn tượng của anh về Hứa Miên Miên chỉ là một cô gái nhỏ đáng thương. Cho đến khi cô thành người phụ nữ của anh, biết được hoàn cảnh của cô, anh luôn cảm thấy cô rất đáng thương và yếu đuối, như thể chỉ cần mình lơ là một chút là cô sẽ bị người khác bắt nạt đến chết.

“Anh là đàn ông, đã cưới em thì phải có trách nhiệm với em.”

Anh nghĩ đi nghĩ lại, đại khái đó là trách nhiệm của một người đàn ông với người phụ nữ của mình, cũng là trách nhiệm của một quân nhân.

“… Vậy sao.”

Hứa Miên Miên khẽ mím môi, ngẩn người. Dường như đây là câu trả lời hợp lý nhất, nhưng cô lại không biết mình đang mong chờ điều gì.

“Giờ thì làm gì?”

“Em về nghỉ ngơi cho tốt, những chuyện khác cứ để anh lo. Ngày mai chỉ cần em trang điểm xinh đẹp, cùng anh đi đăng ký kết hôn là được.”

Giọng Lục Chiêu Hành ung dung bình thản, mặt mày đầy vẻ đắc ý.

“Thật sao?”

Hứa Miên Miên vẫn hơi không chắc chắn, những lo lắng trong lòng cô thật sự sẽ không có vấn đề gì chứ?

“Đương nhiên, tin anh.”

Lục Chiêu Hành nhướng mày nhìn cô. Có vẻ cô gái nhỏ này chưa tin tưởng anh lắm, anh cần phải để cô thấy được bản lĩnh của người đàn ông của cô.

“Đồ đạc nhà họ Vương, em có muốn không?”

Anh đột ngột hỏi.

“Em không cần!”

Hứa Miên Miên vội vàng lắc đầu.
Một mình cô chẳng tiêu bao nhiêu tiền, mà tài sản của nhà họ Vương không phải do cô giành được, cầm lấy chỉ thấy áy náy.

Còn vị hôn phu đã mất, cô cũng không có ấn tượng sâu đậm, kết cục như thế cũng khiến người ta tiếc nuối.

Một nhà ba người như vậy mà không còn nữa, không để lại gì cả, về sau đến người cúng bái cũng không có.

Qua vài chục năm nữa, ai còn nhớ nổi đây?

“Hừ!”

Lục Chiêu Hành âm thầm ghi nhớ.
So với Hứa Xuân Lệ, Hứa Miên Miên có nhiều ưu điểm hơn một trong số đó là không tham tiền.

Sau khi Lục Chiêu Hành đi rồi, Hứa Miên Miên cũng về phòng. Mọi chuyện diễn ra quá bất ngờ, cô vẫn còn đang tiêu hóa chậm.

Căn nhà ngói của nhà họ Vương là một sân nhỏ, có sáu phòng, cũng có nhà vệ sinh và bếp.

Phòng ở gian phía sau là của vợ chồng nhà họ Vương và Vương Quảng Hiên, sau khi họ mất đều đóng cửa kín. Mẹ chồng hận cô làm chết con trai nên không cho cô bước vào phòng Vương Quảng Hiên.

Hứa Miên Miên sống ở phòng phía Đông, đối diện là phòng phía Tây – nơi vợ chồng Hứa nhị thúc ở. Hứa Xuân Lệ và anh trai cô ta là Hứa Lôi Xuân ở trong một phòng khách nhỏ, thêm một tấm ván gỗ ngăn cách, coi như có thể thành phòng.

Loại nhà cũ như vậy, cô chỉ từng ở với bà nội lúc nhỏ, sau này đều sống trong nhà lầu.

Mọi thứ xung quanh đều lạ lẫm. Tường quét vôi vàng cũ, trần nhà mục nát rơi vụn, ánh mặt trời chiếu qua giếng trời rọi xuống.

Phòng khoảng mười mét vuông, có một chiếc giường ván, trên tường treo ảnh Chủ tịch Mao, góc phòng là giá gỗ để chậu rửa mặt, cái chậu tráng men màu đỏ có vài chỗ bong tróc, rất có cảm giác thời đại.

Đồ đạc của nguyên chủ không nhiều, thứ thật sự thuộc về cô chỉ có một rương quần áo cũ và mấy quyển sách, nhìn qua tờ báo thì thấy ghi tháng 6 năm 1983, Hứa Miên Miên tin rằng mình thật sự đã xuyên qua.

Thân phận trước đó là một quả phụ trẻ, vừa mất trong trắng thì nhặt được một vị hôn phu mà người khác không cần. Phát triển thật sự còn nhanh hơn cả xe lửa.

Không biết nguyên chủ hiện giờ ở đâu, nhưng chắc chắn không có lựa chọn nào tốt hơn là kết hôn với Lục Chiêu Hành.

Trong sách viết rằng Hứa Miên Miên có một cuộc sống hạnh phúc, nhưng thực tế những gì người ngoài nhìn thấy chỉ là phần nổi của tảng băng chìm, sự thật là một đống bùn thối nát.

Cô nhìn mình trong gương. Nguyên chủ và cô có nét tương đồng – khuôn mặt trái xoan đầy đặn, ngũ quan rõ nét, đôi mắt đào hoa long lanh, sống mũi cao thanh tú, môi anh đào hồng hào tự nhiên.

Chỉ là do không chăm sóc nên da hơi khô ráp, sắc mặt cũng không hồng hào, đều là do trước kia bị mẹ chồng hành hạ mà ra.

Cô xoa mặt, người trong gương cũng xoa theo, vừa xa lạ vừa quen thuộc.

Không biết là do chuyện đính hôn bị hủy khiến Hứa nhị thẩm sốc quá, hay vì lý do nào khác, mà hai mẹ con họ hiếm khi không gây chuyện, khiến Hứa Miên Miên ngủ một giấc thật ngon.

Hôm sau, cô bị tiếng động từ phòng bên đánh thức. Hứa nhị thẩm sáng sớm đã la lối mắng Hứa Xuân Lệ, chắc là bây giờ mới phản ứng lại.
“Con nhóc chết tiệt, lười đến mức không dậy nổi giường, bây giờ không có hôn sự thì mau đi tìm việc đi!”

Hứa nhị thẩm tức giận, sớm biết con gái mình to gan lỗ mãng như vậy thì đã không để mặc quá mức, còn cho tiền cho nó ra ngoài chơi, kết quả lại gây ra chuyện long trời lở đất.

“Mẹ, con có chủ kiến riêng.”

“Mẹ nghĩ gả cho Lục Chiêu Hành là chuyện tốt sao, cứ chờ đó mà xem!”

Hứa Xuân Lệ lười biếng nằm lại, đổi với lời nói của mẹ không thèm để bụng.

Gả cho Lục Chiêu Hành thì có gì tốt? Anh ta chỉ là một quân nhân, dù có thăng chức thì cũng vô dụng nếu không sinh được con. Hứa Miên Miên gả qua đó chẳng phải là số đoạn tử tuyệt tôn sao.

Làm sao bằng Vương Quảng Hiên – người giàu nhất vùng, nhiều tiền như vậy mà chỉ sống cùng Hứa Miên Miên, sinh được biết bao nhiêu con, sống cuộc đời hạnh phúc!

Đó mới là kiểu đàn ông và cuộc sống mà cô ta muốn.

“Chẳng lẽ không phải là chị ngươi sau lưng khuyến khích?” Hứa nhị thẩm lải nhải.

“Ôi chao, con không muốn lấy Lục Chiêu Hành! Mẹ đừng có động vào con!”

Hứa Xuân Lệ lấy chăn trùm kín người.

Vương Quảng Hiên còn vài năm nữa mới quay lại, cô ta sao có thể nói thật lúc này? Nhỡ đâu Hứa Miên Miên biết rồi đổi ý không lấy Lục Chiêu Hành thì sao!

Hứa Miên Miên nghe cuộc đối thoại giữa hai mẹ con kia, suy nghĩ một hồi, cảm thấy giọng điệu của Hứa Xuân Lệ có vẻ như còn có điều gì dựa vào.

Nhưng chuyện đó thì liên quan gì chứ!

Chỉ cần đăng ký kết hôn, xử lý xong chuyện nhà họ Vương, cô sẽ theo Lục Chiêu Hành đi theo quân. Đến lúc đó, núi cao sông dài, trời cao mặc chim bay.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play