Mặc dù mấy năm nay Sở gia vẫn luôn tận lực tìm phối ngẫu cho Đạp Vân Báo sinh ra vô số ấu tể có phẩm chất tốt, toàn bộ đều cho đám hậu bối trong gia tộc khế ước. Thượng phẩm Hồn Thú khả ngộ bất khả cầu, có thể do bạn lữ của Đạp Vân Báo huyết mạch không cao, nhiều năm như vậy ấu tể Đạp Vân Báo phẩm tướng tốt nhất cũng chỉ có Trung thượng phẩm.

Khoảng thời gian trước trong bầy ấu tể Đạp Vân Báo ra đời có một con Trung thượng phẩm, một con Trung hạ, hai đầu ấu tể này gần như bị tất cả đệ tử trong gia tộc nhìn chằm chằm như hổ rình mồi.

Nguyên chủ đối với ấu tể Đạp Vân Báo cũng thèm tới đỏ mắt, nhưng những con có phẩm chất không tồi nhưng tăng nhiều cháo ít, tư chất nguyên chủ lại kém chăn bản không tới lượt.

Dựa theo trong sách ghi lại, Sở Tư Thần ký khế ước với một ấu tể Đạp Vân Báo có phẩm chất không tồi, Sở Diệp nghĩ con ấu tể có phẩm chất Trung thượng tướng kia sẽ thuộc về hắn.

Hồn Thú thành niên đều có suy nghĩ của mình, phần lớn không muốn khuất phục con người, trong quá trình khế ước một khi bị Hồn Thú dùng hồn lực đánh ngược sẽ biến thành ngu ngốc, thậm chí nặng hơn có thể mất cả tính mạng.

Còn ấu tể vừa sinh ra thì khác, tư duy ấu tể tương đối đơn giản, thời điểm khế ước cũng không khó khăn. Hơn nữa, bồi dưỡng khế ước thú từ nhỏ sẽ cùng khế ước chủ có quan hệ chặt chẽ hơn.

Sở Diệp nhìn la bàn cảm thấy cơ hội của mình đã tới, một con sủng thú Vương cấp của một tộc đàn Hồn Thú là khả ngộ bất khả cầu, khế ước một con tương đương khế ước với một đám dù sao ong vốn có tập tính bầy đàn rất mạnh.

Hồn sủng Vương cấp mặc dù tốt, muốn khế ước với Vương cấp Hồn Thú lại không phải chuyện dễ. 

Hai con Ngân Sí Ong vương đánh nhau một trận chắc chắn sẽ bị thương không ít thì nhiều, hồn lực suy yếu càng dễ bị khế ước.

Khế ước với hồn thú bị thương cũng có nguy hiểm không nhỏ, một khi thương thế khế ước thú không thể tốt lên vậy thì Hồn Sủng sư cũng bị liên lụy theo. 

Hồn Sủng Sư được coi là một nghề đốt tiền, một con ấu tể Hồn Thú Hạ phẩm không tồi ít nhất phải mấy trăm đồng vàng, đừng nói gì tới Hồn Thú Trung phẩm, Ngay cả Đạp Vân Báo Trung hạ phẩm của Sở gia cũng có người nguyện ý ra giá trên vạn đồng vàng mua nó.

Nguyên chủ nói sao đi nữa cũng là thiếu gia Sở gia, thời điểm Sở Diệp rời tộc đều đem đồ vật bên người bán hết đổi thành tiền mặt, trên đường đi cũng tiêu ohis không ít, lúc đến Long Nhai thôn từ trong ra ngoài còn không tới 150 đồng vàng. 

Trong sách nhắc tới Sở Tư Thần là nam phụ, so với nguyên chủ pháo hôi không giống nhau, đối phương dù sao cũng là một trong những lam nhan tri kỷ của nữ chính, có thể lưu lại tên tuổi bên cạnh nữ chính thì điều kiện xem như không tồi.

Trong sách nói Sở Tư Thần làm người phong tư độ lượng rộng rãi, khí độ bất phàm. Nghĩ tới sở Tư Thần khiến Sở Diệp có chút ghen ghét.

Sở diệp lắc đầu đem Sở Tư Thần ném ra sau đâu, quyết định suy nghĩ chuyện tình trước mắt rồi tính.

Khế ước Hồn Thú đều có nguy hiểm nhất định, nếu như linh hồn lực của khế ước giả không đủ hồn hậy, tố chất thân thể không tốt rất dễ bị Hồn Thú phản phệ, cho nên Hồn Sủng Sư lựa chọn Hồn Thú đầu tiên đều ở thời điểm ấu tể vừa sinh ra. 

150 đồng vàng đối với một gia đình bình thường có thể sống một cuộc sống không tốt đẹp, nhưng nếu như dùng để mua ấu tể Hồn Thú thì nhiều nhất cũng chủ mua được một con ấu tể Hạ trung phẩm mà thôi.

Hồn Thú đầu tiên của Hồn Sủng Sư rất quan trọng, nó có ảnh hưởng đến tương lai mà Hồn Sủng Sư có thể đạt tới đến mức độ nào, mà thành tựu của Hạ phẩm ấu tể lại có giới hạn.

Sở Diệp cũng không nghĩ tới, nhưng suy nghĩ một lúc cảm thấy đây là cơ hội khó mà có được, nếu như bỏ lỡ thì đáng tiếc, cho nên quyết định đi đến lãnh địa của đàn ong xem thử. 

Nơi này là thế giới mà Hồn Sủng Sư xưng vương xưng bá, người thường thì địa vị thấp kém, chỉ có trở thành Hồn Sủng sư mới trở thành người đứng trên người khác.

Tình cờ xuyên đến nơi này Sở Diệp cũng không nghĩ sống bừa bãi làm kẻ vô danh, giống như nguyên chủ trở thành một kẻ pháo hôi làm bàn đạp cho người khác mà có lý tưởng riêng của mình.

Thiên phú Hồn Sủng Sư liên quan đến linh hồn lực, linh hồn lực của nguyên chủ cấp bậc hạ phẩm, tiền đồ hữu hạn. Nhưng Sở Diệp cảm thấy thiên phú của bản thân đã thay đổi, bất quá sợ người khác nhìn ra manh mối nên Sở Diệp cũng không đi kiểm tra lại.

Thời điểm Sở Diểm đến Long Nhai thôn trên người còn 150 đồng vàng, sửa chữa phòng ốc, mua sắm đồ dùng sinh hoạt, mua hạt giống linh lược, thêm vô số linh tinh vụn vặt khác cũng tốn của hắn gần 20 đồng vàng.

Vừa mới ra ngoài một chuyến Sở Diệp lại tiêu 30 đồng vàng mua Quyển Trục Khế Ước, 20 đồng vàng mua một tấm lưới bắt trùng, 30 đồng vàng mua hai viên hồn tinh Mộc hệ, 10 đồng vàng mua một ít mật Thảo Tinh ong, 10 đồng vàng mua một ít Phục Linh dịch, trên người hắn bây giờ chỉ còn lại 30 đồng vàng.

Sở Diệp lắc đầu xua đi mớ suy nghĩ lung tung rối loạn trong đầu, chuyên sau này có thể từ từ tính tiếp, việc quan trọng hiện tại là vào núi tìm cơ hội tiếp xức với con tiểu ong chúa bị đánh thua, nếu như thuận lợi thì lần này hắn sẽ có được một con Hồn Sủng.

Nghĩ đến Hồn Sủng Sở Diệp liếm liếm môi, lộ ra vài phần chờ mong. Tình cờ có duyên với thế giới thần bí khó lường này Sở Diệp không muốn làm một người bình thường.

Sở Diệp vác bao đồ nghề vào núi, bao bố trên người vốn đều là vật che giấu ánh mắt người khác, phần lớn đồ vật chuẩn bị trước đó đều được hắn bỏ vào không gian.

“Diệp Thiếu, vào núi à!”

Sở Diệp gật gật đầu đáp lại “Đúng vậy!”

Thân dân nhìn Sở Diệp nói “Chẳng lẽ Diệp thiếu muốn vào núi tìm Hồn Sủng sao?”

“Xem vận may thôi.”

Thôn dân có chút cảm thán nói “Cái này không dễ dàng đâu."

Sở Diệp cười cười nói “Thử xem một chút cũng không sao.”

“Cũng phải.”

Sở Diệp sau khi vào núi liền đi tới bên ngoài lãnh địa của đàn Ngân Sí Ong, đàn Ngân Sí Ong ủ ra một loại mật gọi là Ngân Tuyết mật, giá trị xa xỉ cho nên có không ít thôn dân mạo hiểm tính mạng xông vào cướp đi tổ ong, nhưng đàn Ngân sí Ong lại vô cùng hung hãn, có không ít người chết dưới ngòi châm của chúng.

Đồng vàng dù tốt nhưng mạng càng quan trọng hơn, chết nhiều người như thế khiến cho dân trong thôn dần dần không dám bén mảng tới khu vực này nữa. 

Có thể đàn ong đang ở thời kỳ mấu chốt thay đổi ong chúa cho nên chúng có chút bạo động, Sở diệp cũng không dám tiến vào sâu.

Sở diệp lấy la bàn trên người ra tìm một chỗ nấp mà chờ.

Sở Diệp đợi hơn một ngày, trên la bàn hiện lên quang mang của lão ong chúa ngày càng ảm đạm sau đó thì tắt đi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play