Tiểu ong chúa nhìn chằm chằm chén mật linh hoa, bên trong cặp mắt nhỏ lộ rõ vẻ thèm khát, nhưng linh trí của nó vẫn quật cường, nhất quyết không đụng vào phần đồ ăn giống như bố thí cho kẻ yếu như vậy.

Sở Diệp khẽ nhếch môi, nụ cười mang theo chút bất đắc dĩ, trong lòng hắn thầm than “Quả nhiên là một linh sủng có tâm trí kiên cường... Nhưng trong thời khắc cần phải lựa chọn sống hay chết, đôi khi kiên cường không phải là lựa chọn tốt.”

Hắn hướng ánh mắt đầy chân thành về phía tiểu ong chúa, giọng điệu thập phần dụ hoặc “Ngươi không muốn bị nhân loại khế ước, ta hiểu. Nhưng ở rừng núi này chỉ có một đàn ong, hiện tại ngươi tranh phong thất bại cũng không còn nơi dung thân. Dưới trạng thái suy yếu bây giờ, ngươi khó mà sống sót lâu được. Chẳng lẽ muốn cứ như vậy mà chết đi sao? Nếu như có khát vọng trở thành cường giả, một ngày nào đó đoạt lại quyền khống chế đàn ong vậy cùng ta ký kết khế ước đi, ta hứa sẽ dùng toàn bộ tài nguyên và tâm huyết để bồi dưỡng ngươi, để ngươi trở thành tồn tại cường đại hơn so với ong chúa tiền nhiệm." 

Tiểu ong chúa lặng lẽ nhìn Sở Diệp. Sau thời gian trầm mặc nó quyết định bay tới uống cạn chét mật linh hoa coi như đồng ý.

Sở Diệp bắt đầu sử dụng quyển trục khế ước lần thứ năm, rất nhanh tiểu ong chúa vốn bị lưới vây lấy biến mất, cùng lúc đó bên trong thức hải Sở Diệp, thân ảnh một con ong nhỏ màu bạc lóe lên.

Dù đã đọc qua nhiều điển tịch biết sau khi khế ước hồn sủng sẽ tiến vào thức hải, Sở Diệp vẫn không khỏi thán phục cảm giác thần kỳ này. Không gian trong thức hải như khai mở thêm một cõi huyền cảnh riêng, chuyên dùng để nuôi dưỡng linh vật.

Nhưng khi Sở Diệp nhìn lại quyển trục khế ước đã mất đi linh quang trên tay thì nhíu mày, quyển trục mà hắn mua là hàng trung phẩm, so với quyển trục hạ phẩm thì đắt gấp ba, lão bản nói có thể sử dụng được sáu lần, nhưng giờ nhìn xem, lão già này đúng là gian thương mà. Rõ ràng hắn chỉ mới sử dụng năm lần đã mất hiệu lực, may mắn là lần cuối cùng thành công, nếu không thì không biết khóc ai xem. 

Sau khi hoàn thành khế ước, Sở Diệp cảm nhận được rõ ràng giữa mình và con tiểu ong chúa này có mối liên kết huyền diệu, tâm hồn tương thông.

Từ hôm nay trở đi, hắn đã chính thức trở thành một Hồn Sủng Sư, một bước tiến gần hơn thế giới cường giả, chỉ nghĩ tới đây thôi trong mắt hắn lóe lên ánh sáng giống như sao trời. 

“Ta sẽ đặt cho ngươi một cái tên, sau ngày cứ gọi ngươi là tiểu Ngân đi.” 

Tiểu ong chúa giống như bị thương không hề nhẹ, chỉ hàm hồ mà đáp lại sau đó lâm vào ngủ say.

Khế ước thành công, Sở Diệp cũng không dám ở lại trong núi lâu, nhanh chóng xuống núi.

“Diệp thiếu đã trở lại.”

Tin Sở Diệp vào núi tìm kiếm Hồn Thú đã truyền khắp thôn, người trong thôn nhìn thấy Sở Diệp hai tay trống không xuống núi liền suy đoán đối phương không tìm thấy được Hồn thú thích hợp, sợ nói nhiều thành sai nên không dám hỏi nhiều.

Sở Diệp thì vội vã trở về nhà để xem xét trạng thái Tiểu Ngân, nên không cùng người trong thôn trò chuyện mà vội vàng về nhà.

“Diệp thiếu thật sự trở về rồi sao?” Một thôn dân mở miệng.

“Đã trở lại, quần áo trên người Diệp thiếu nhìn vô cùng loạn, chắc chắn ở trên núi không thuận lợi đi.” 

“Gần nhất bên trong núi đám Ngân Sí Ong không biết phát điên chuyện gì mà bay khắp nơi, gặp gì cũng công kích, ngay cả lão Hà nhà ta cũng không dám vào núi Diệp thiếu bình an mà trở về là tốt rồi, mấy ngày gần đây không thích hợp để vào núi đâu." 

“Đàn Ong nổi điên? Chẳng lẽ Ngân Sí Ong lại muốn mở rộng lãnh địa sao?"

“Chắc là không phải đâu.”

Ong chúa cấp bậc quá cao, người trong thôn căn bản không dám tới gần đàn ong, tự nhiên cũng không biết lão ong chúa xưng bá nhiều năm trong núi đã chết, còn có ong chúa mới vừa ra đời.

………..

Sở Diệp về tới nhà liền lấy ra Phục Linh Dịch, đây là linh dịch đặc biệt chuyên dùng để chữa thương cho Hồn Thú. Sở Diệp đem chugns đổ vào trong chén rồi triệu hoán Tiểu Ngân ra. 

Vừa ra khỏi hồn thất thấy chén linh dịch khiến nó bay một vòng trên chén sau đó nhào vào bên trong, yên lặng mà ngâm mình. 

Phục Linh Dịch có công dụng chưa thương cho linh sủng của Hồn Sủng Sư, Sở Diệp đoán trước cuộc tranh đấu giữa hai con ong chúa chắc chắn phải có con bị thương cho nên chuẩn bị trước một ít.

Tueery Ngân ngâm mình trong linh dịch mà hấp thu khiến chúng nhanh chóng cạn đi.

Sở Diệp nhìn thân thể nhỏ nhỏ một mẩu của Tiêu Ngân vẫn không hiểu rõ nó làm sao có thể hấp thu nhiều Phục Linh Dịch được như vậy. 

Ban đầu một bên cánh của Tiêu Ngân bị thương nặng, sau khi hấp thu Phục Linh Dịch trên cánh dần lành lại, linh văn lấp lánh lưu chuyển bên trên.

Tiểu Ngân hướng tới Sở Diệp phát ra âm thanh ồn ào còn muốn thêm nữa, muốn nhiều thêm nữa.

Sở Diệp nhìn Tiểu Ngân làm nũng mà bất đắc dĩ cười khổ nói “Tiểu tổ tông của ta ơi! Ngươi có biết thứ này quý giá thế nào không hả!”

Sở Diệp cười khổ thầm nghĩ "Thứ gì liên quan tới Hồn Sủng đều quá tốn kém, phải biết hắn mua đồ dùng sinh hoạt, hạt giống cho tám mẫu đất, sửa nhà cũng chỉ hết có hai mươi đồng vàng. Chỉ vì khế ước linh sủng mà hắn đã tiêu tốn chừng trăm đồng vàng vào đó.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play