Đây là lần thứ hai Phó Nham bước vào căn phòng bao này.

Cùng ở chung một phòng với nam diễn viên mà cả sự nghiệp ông mong được hợp tác, nhưng trước giờ chỉ dám mơ mộng viển vông.

Phó Nham có chút căng thẳng.

Hương nicotine còn sót lại trong khoang mũi giúp đầu óc ông tỉnh táo, để trước mặt ảnh đế không đến nỗi quá luống cuống. Ông nhớ đêm hôm đó nhận được cuộc gọi của Hạ Quân, cứ như mộng du chạy tới nhà hàng này, ngoài cửa hút liền hai điếu thuốc mới lấy đủ dũng khí đẩy cửa bước vào.

Nếu Trịnh Phi mà ở đây, nhất định sẽ không biết trời cao đất dày mà nói: "Anh đúng là nhát!"

Ông nhát ư?

Không nhát sao được?! Người hẹn ông gặp là thiên tài Hạ Quân mà bao nhiêu đạo diễn trong giới đều mơ được hợp tác, biết bao diễn viên thực lực tôn làm thần tượng — còn trẻ đã càn quét mọi giải thưởng lớn, tài năng, linh khí, cần cù — chỉ cần có một điểm thôi đã đủ khiến một diễn viên bình thường thành sao, vậy mà ở anh lại dung hòa hoàn hảo. Chưa kể, anh còn có nhân phẩm tốt, khiêm tốn hòa nhã, vào giới lâu vậy chưa từng có scandal. Nghe nói có một tay săn ảnh nổi tiếng từng theo dõi anh suốt ba năm từ khi anh nổi, thậm chí còn thân đến mức làm bạn với bảo vệ khu nhà anh ở, vậy mà tuyệt nhiên không chụp được chút tin xấu nào. Cuối cùng người đó bất đắc dĩ tuyên bố từ bỏ, nói thẳng đây là nam minh tinh sạch sẽ nhất anh ta từng gặp, còn bảo fan của Hạ Quân cứ yên tâm: "Nam thần của các cô, muỗi bay quanh cũng là muỗi đực."

Chính là một người như vậy, bất kể thân phận địa vị đều vượt xa tầm với của Phó Nham, vậy mà lại chủ động hẹn riêng một đạo diễn webdrama hạng bét như ông ra gặp — đời ông đúng là gặp may rồi.

Nhưng Phó Nham cũng chưa đến mức mơ mộng rằng Hạ Quân muốn tìm mình đóng phim.

Ông đứng đó, không dám nhúc nhích. Khi anh gõ cửa, Hạ Quân đã đứng dậy, vươn tay ra với nụ cười dịu dàng:
"Đạo diễn Phó, chào ngài, tôi là Hạ Quân."

Phó Nham vội vàng bắt tay:
"Chào anh, chào anh, tôi là Phó Nham."

Trong lòng không nhịn được cảm thán: ảnh đế Hạ Quân đúng là có lý do để nổi tiếng lâu như vậy, nhân duyên tốt cứ như trên mạng toàn là người nhà anh vậy.

Hạ Quân cười:
"Tôi nhớ là chúng ta từng gặp qua."

Phó Nham ngẩn ra, vui mừng khôn xiết:
"Anh còn nhớ tôi ư?!"

Thực sự là từng gặp thoáng một lần — khoảng hai năm trước, khi ông làm đạo diễn một bộ webdrama nhỏ có chút tiếng tăm, được mời dự lễ trao giải. Đêm ấy sao trời lấp lánh, khắp nơi là những đạo diễn lão làng và minh tinh hàng chục triệu fan. Ông thì nhỏ nhoi, khom lưng khép nép đi xin kết bạn khắp nơi, bị từ chối không ít, nhưng khi lấy hết can đảm đến trước mặt Hạ Quân, anh lại vui vẻ rút điện thoại lưu số cho ông ta , mà còn là số cá nhân chứ không phải số đội ngũ dùng để ứng phó.

Hạ Quân khẽ gật đầu.

Phó Nham cảm động suýt rơi lệ.

Hu hu hu, được Hạ Quân nhớ mặt, coi như trong giới này ông ta cũng có chút khoảnh khắc huy hoàng rồi.

Phó Nham cẩn thận hỏi:
"Anh Quân, anh tìm tôi có chuyện gì?"

"Ngài cứ gọi tôi là Hạ Quân."
Nam nhân mời anh ngồi xuống, nâng bình rót nước:
"Nghe nói gần đây đạo diễn Phó đang quay một bộ phim cổ trang?"

Phó Nham vội vàng nhận lấy, không dám tưởng tượng có ngày mình được uống nước chính tay Hạ Quân rót:
"Chỉ là một webdrama nhỏ, chuyển thể từ IP, bối cảnh hư cấu thôi."

Hạ Quân gật đầu trầm ngâm, hỏi vài câu về tình hình sản xuất.

Phó Nham không dám giấu diếm, trả lời rành mạch. Thấy Hạ Quân dường như có hứng thú với đoàn phim, nhất thời lại mắc bệnh nghề nghiệp, không kìm được mà kể chi tiết về bộ phim, còn bóng gió than phiền có vài diễn viên không chịu cố gắng, làm ảnh hưởng cả đoàn ông ta vất vả gầy dựng.

"Anh Quân, cậu không biết đâu, bây giờ bọn trẻ nhiều đứa nóng vội lắm, chẳng chịu yên tĩnh nghiên cứu nhân vật. Tôi nhớ năm đó cậu đóng vai công nhân, còn viết mấy nghìn chữ lý lịch nhân vật, tự đi công trường khuân vác, làm mình lấm lem suốt hai tháng chẳng ai nhận ra cậu."

Hạ Quân cười nhạt, không có ý nhắc lại chuyện cũ. Nghe xong, trong lòng đã có chút đánh giá về thực lực của đoàn phim, nhấp ngụm trà, vào thẳng chủ đề:
"Không biết đạo diễn Phó có ấn tượng gì với diễn viên mới tên Hạ Chi Thần?"

Hạ Chi Thần?

Phó Nham ngẫm nghĩ, cảm thấy tên này có chút quen tai, nhưng nhất thời chưa nhớ ra:
"Anh Quân có thể tả sơ qua ngoại hình không? Để mai tôi để ý."

Hạ Quân mở điện thoại, lật ảnh.

Phó Nham nghiêng đầu nhìn, bừng tỉnh:
"Là cậu ta à."

Trên màn hình, bóng dáng cao ráo nổi bật, thiếu niên áo sơ mi trắng, mày rậm mắt sáng, ngũ quan hơi nhu hòa, so với bây giờ còn non nớt hơn vài phần. Nhưng đôi mắt đen như lưu ly kia lại trùng khớp hoàn toàn với gương mặt khiến anh ấn tượng chiều nay — gặp một lần khó quên.

Hạ Quân gập điện thoại lại:
"Đạo diễn Phó thấy cậu ấy thế nào?"

Phó Nham nói thật:
"Rất tốt, là gương mặt rất hợp phim điện ảnh, khí chất chính-tà đều có, tiềm năng rất lớn."

Ông ta thật sự nghĩ vậy. Không thì lúc gặp Hạ Chi Thần lần đầu đã chẳng tiếc cho cậu ấy làm thế thân. Khi đó còn thắc mắc sao gương mặt thế này lại chưa ký công ty. Giờ bị Hạ Quân nhắc tới, trong đầu loé lên: hai người đều họ Hạ — tim chợt thắt lại.

Chẳng lẽ cậu này có quan hệ gì với Hạ Quân?!

Không lý nào, có ảnh đế làm chỗ dựa thì ai lại ngốc nghếch chạy vạ vật làm vai phụ. Hơn nữa đám săn ảnh đã moi cả tám đời tổ tiên nhà Hạ Quân rồi — nhà giàu mấy đời, chỉ tiếc con cháu hơi ít, Hạ Quân là đích tôn đời thứ ba, họ hàng cũng không nhiều.

Có lẽ đoán được ông ta nghĩ gì, Hạ Quân nhàn nhạt quét mắt qua:
"Không cần đoán, ngài chỉ cần biết cậu ấy là người của tôi."

Phó Nham thoáng rùng mình, lập tức dẹp bỏ ý định dò xét.

Hạ Quân rót thêm nửa chén trà:
"Tôi có chuyện muốn nhờ đạo diễn Phó."

Phó Nham vội nhận, hai tay nâng chén, miệng khiêm tốn thấp hơn một chút:
"Anh Quân cứ nói, tôi làm được nhất định làm."

Được giải quyết chuyện cho Hạ Quân, vinh hạnh lớn thế nào! Phó Nham chỉ hận không móc tim ra được, chưa nghe Hạ Quân nói tiếp đã gật đầu rối rít.

"Sắp xếp cho cậu ấy một vai diễn phù hợp, đừng để cậu ấy phát hiện. Còn nữa —" Hạ Quân hơi dừng, giọng điệu hoà nhã nhưng ngầm có uy:
"Chuyện hôm nay, tôi không muốn có người thứ ba biết."

Phó Nham vỗ ngực cam đoan, một hơi uống cạn trà:
"Anh Quân yên tâm, ra khỏi cánh cửa này, coi như tôi chưa từng gặp anh."

Vị trà nhàn nhạt chảy xuống, Phó Nham thoát khỏi dòng hồi ức, đầu óc choáng váng:
"Tiểu Hạ bị thương ư? Tôi không biết."

Vừa dứt lời, lập tức ý thức được mình phạm lỗi lớn — diễn viên bị thương mà anh đạo diễn lại không hay biết, làm đạo diễn kiểu gì?!

Nghĩ tới việc Hạ Quân tin tưởng giao người cho mình, vậy mà ngay trước mắt ông ta để cậu ấy bị thương, còn chẳng rõ đầu đuôi!

"Xin lỗi anh Quân, là tôi thất trách, tôi lập tức đi tra!"

Vừa nói liền vội vàng cầm điện thoại gọi cho Trịnh Phi, nhưng Hạ Quân giơ tay ngăn lại:
"Không phải thương nặng, chỉ trầy da một chút."

Phó Nham lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

May quá, không gãy tay gãy chân. Da dẻ tiểu Hạ nhìn còn mịn hơn con gái, bị xước chút cũng dễ hiểu. Chỉ là — mắt của Hạ Quân là kính lúp chắc?! Anh diễn chung với Hạ Chi Thần cả chiều, vậy mà như mù chẳng phát hiện gì.

"Anh Quân, chiều nay tiểu Hạ vẫn ở phim trường quay suốt, không xảy ra va chạm với ai." Nói đến đây, sắc mặt Phó Nham khựng lại, do dự không biết có nên nói.

Chưa đến một giây ngập ngừng, Hạ Quân liếc mắt sang, như nhìn thấu hết mọi lưỡng lự của anh:
"Nói hết ra, không được giấu gì."

Ra khỏi nhà hàng, Phó Nham lau mồ hôi trên trán.
Khí thế của ảnh đế quá mạnh, cho dù chưa bao giờ dùng thân phận ép người, nhưng cái vẻ quý khí toát ra từ trong ra ngoài ấy không phải ai cũng có thể chống đỡ nổi. Đặc biệt là lúc cuối, Hạ Quân tuy không nói câu nào, chỉ phất tay ra hiệu cho anh đi, vậy mà lưng ông ta lại ướt sũng như vừa bước ra khỏi phòng xông hơi, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.

Hành động cuối cùng của Hạ ảnh đế... là có ý gì?
Biết rồi hay chưa biết? Giận rồi hay là chê mình nói nhiều?

Phó Nham không dám chắc, lại càng không dám đoán bậy, chỉ có thể nuốt hết nghi ngờ vào bụng, việc cần đạo diễn thì đạo diễn, lúc phải làm cháu trước mặt người ta thì cứ ngoan ngoãn làm cháu.

Việc quay 《Tuyên Vương Triều》 vẫn tiến hành có trật tự. Kỷ Tử Dư thì vẫn như lão gia, đến đúng giờ, về đúng giờ, một giây cũng không nán lại thêm, thỉnh thoảng đóng chung cảnh với Hạ Chi Thần thì càng thể hiện cái tính so đo đến tận cùng — lúc thì chê người ta diễn không tốt, lúc lại cố ý quên thoại để mặc Hạ Chi Thần đứng phơi mình giữa trời nắng chói chang. Hạ Chi Thần thì cứ làm như không thấy, chỉ chăm chú quay phim, dáng vẻ như không liên quan càng khiến cho hành vi của ai đó thêm phần ti tiện.

Trịnh Phi lướt Weibo, ngồi trong phòng nghỉ của Phó Nham than thở:
“Anh ơi, ngày nào tụi mình cũng quay khổ đến nửa đêm, chẳng ai lập cho cái mác chuyên nghiệp, còn cái thằng lương chục triệu ấy, lấy đâu ra mặt mũi mà nói mình cống hiến hết sức vì diễn xuất, pui.”

“Lương chục triệu nào?”

“Còn ai vào đây nữa, cái thằng Kỷ suốt ngày kêu nghề nguy hiểm ấy chứ ai. Mỗi ngày làm tám tiếng, đi muộn về sớm, không chịu tăng ca, khởi nghĩa công nhân Chicago mà không xử nó thì tôi không phục.”

“Bây giờ còn nói khởi nghĩa công nhân gì nữa, thế kỷ 21 rồi.” Phó Nham liếc cậu ta, “Tự dưng phát điên cái gì? Hắn có phải mới như vậy đâu.”

“Nhưng tôi lần đầu thấy người mặt dày như vậy! Đây, anh coi mấy cái Weibo hắn đăng mấy bữa nay, tức chết tôi!”

Phó Nham nhận lấy điện thoại từ tay Trịnh Phi.
Trên màn hình là trang Weibo của Kinh Tử Dư, mấy bài đăng giống hệt nhau, toàn đăng lúc một, hai giờ sáng — chuyên chọn đúng cái lúc người ta dễ rơi vào trạng thái emo nhất.

@KỷTửDưyuson: Cuối cùng cũng đóng máy [buồn ngủ] các bé cá yêu ngủ ngon nhé, tôi xem thêm chút kịch bản nữa [ảnh].

Ảnh dưới toàn kiểu giống nhau, nhìn như chụp ngẫu nhiên nhưng thực ra bố cục rất có dụng ý. Nhân vật chính chỉ có Kinh Tử Dư, như thể mệt quá ngủ thiếp trong xe, một tay buông thõng, trong lòng ôm chặt kịch bản, thấp thoáng thấy vài ghi chú dạ quang, ngoài cửa sổ là màn đêm đen kịt.

Bình luận phía dưới thì một loạt lời thương xót: 【Hu hu hu anh nhớ giữ sức khỏe nhé】【Anh đúng là chuyên nghiệp nhất, mong chờ anh trong vai Vân Chiêm và Tuyên Vương Triều!】【Anh còn đang chăm chỉ làm việc, bọn em có tư cách gì để ngủ chứ!】

Trịnh Phi tặc lưỡi:
“Viết khéo quá tôi suýt tin thật đấy. Nhà người ta không ngủ thì vừa có người thương, vừa có tiền, tụi mình không ngủ thì ngoài quầng thâm mắt ra chẳng có được cái gì. Nhưng mà anh ta cũng nên chú ý sức khỏe, nhìn cái kiểu thận hư ấy, chắc đêm nào cũng phải ‘lao động’ đến một hai giờ.”

“Thôi được rồi, thận hư hay không thì cũng chẳng ảnh hưởng gì đến việc fan thích hắn.” Phó Nham vừa nói vừa khẽ vỗ gáy Trịnh Phi, vừa định đứng dậy thì một nhân viên vội vã gõ cửa xông vào.

“Đạo diễn, không xong rồi, Kỷ Tử Dư xin rút vai rồi!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play