Biến cố lúc nào cũng đến mà chẳng hề báo trước.
Không chỉ là trong lòng.
Ngay khoảnh khắc ý thức được phản ứng của mình, Hạ Chi Thần chật vật cúi đầu, tránh đi đôi mắt trong trẻo kia, khom người áp sát bồn rửa, đem sự nhếch nhác đột ngột che giấu dưới mặt bàn.
“Chú... sao chú lại tới đây?”
“Đến thăm lớp của tiểu quỷ nhà ta.” Hạ Quân không cho cậu từ chối, vừa giúp cậu lau người vừa cười trêu chọc: “Sao căng thẳng thế này? Chê kỹ thuật của tiểu thúc không tốt à?”
Ngón tay Hạ Chi Thần siết chặt đến trắng bệch: “Không, chỉ là... có chút không quen.”
Cơ thể lúc nào cũng thành thật hơn bất kỳ lời nào.
Cậu có thể bịt miệng, bịt mắt, có thể trốn chạy suốt bốn năm sau khi ý thức được mình thất thố, nhưng không cách nào khống chế được khoảnh khắc Hạ Quân đến gần, nơi sâu thẳm nhất trong linh hồn cậu liền dậy sóng kịch liệt.
Cậu muốn có người ấy, cho dù là hủy diệt, cho dù là xuống địa ngục.
“Hồi nhỏ còn cùng chú tắm mà, sao càng lớn càng biết ngượng rồi.” Hạ Quân hoàn toàn không biết trong đầu cậu đang có những ảo tưởng vô sỉ gì, chỉ vỗ nhẹ lên lưng cậu cười nói, “Hay là sau lưng chú lén quen bạn gái rồi, sợ chú nhìn thấy cái gì không nên thấy?”
Hạ Chi Thần buột miệng: “Cháu không có bạn gái, sau này cũng sẽ không có.”
Hạ Quân hơi sững người.
Chạm phải ánh mắt sâu thăm thẳm trong gương của cậu thiếu niên, khẽ bật cười: “Gì mà sau này cũng không có? Cháu định cả đời không kết hôn à?”
Hạ Chi Thần nhìn anh không chớp mắt, yết hầu khẽ chuyển động, dường như có lời gì muốn nói nhưng cuối cùng lại nuốt xuống: “Chú còn chưa kết hôn mà.”
“Chú?” Hạ Quân không ngờ lại liên quan đến mình, thì ra cuộc sống độc thân mấy năm qua của anh đã vô tình ảnh hưởng đến đứa nhỏ này, bèn giả vờ nghiêm túc trêu đùa: “Ai nói chú không cưới? Biết đâu một ngày nào đó tiểu thúc cháu cưới chớp nhoáng, lúc ấy cháu làm phù rể cho chú nhé?”
Trái tim Hạ Chi Thần đột nhiên thắt chặt.
Đau đến mức không thở nổi, chỉ có thể từ cổ họng gắng gượng ép ra chút lý trí còn sót lại: “Chú... có bạn gái rồi sao?”
Hạ Quân: “Hiện tại thì chưa, nhưng khi cưới chắc chắn sẽ có.”
Mọi niềm vui ngây ngô chưa kịp nảy mầm trong lòng Hạ Chi Thần liền lập tức nguội lạnh.
Như có một biển nước từ trên đầu dội thẳng xuống, dập tắt mọi ảo tưởng tự cho là đúng của mấy phút trước, cũng đóng băng cơn giày vò sục sôi trong thân thể hắn.
Đúng vậy, anh ấy đã hai mươi chín rồi, dù giới giải trí vốn kết hôn muộn, cũng chỉ là chậm hơn chút so với người bình thường chứ không thể nào không cưới không sinh.
Anh ấy chưa từng thuộc về cậu, trước kia không có, sau này cũng sẽ không.
Hạ Quân thấy Hạ Chi Thần bỗng dưng im lặng, liền vỗ nhẹ lên đầu cậu: “Sao thế? Không nỡ để tiểu thúc thành gia à? Yên tâm, cưới rồi tiểu thúc vẫn sẽ thương cháu như cũ, dù sao cháu cũng là do một tay chú nuôi lớn, coi như nửa đứa con của chú vậy.”
Hạ Chi Thần khẽ nhắm mắt lại, lời muốn nói không thể thốt ra, chỉ hóa thành một khoảng im lặng kéo dài, bắt đầu mặc lại quần áo.
Chiếc áo thun đen lúc này như ngăn cách ánh mắt yêu thương thật lòng của người đàn ông kia, cũng đem thứ tình cảm không thể thổ lộ của cậu vĩnh viễn phong kín nơi đáy lòng.
Một lúc sau.
“Nếu sau này chú có bạn gái... có thể, có thể nói cho cháu biết đầu tiên không?”
“Đương nhiên rồi.”
Ánh trăng như tối đi, một giọt lệ nóng hổi mà lặng lẽ, đúng lúc này rơi xuống bụi trần.
“Anh, bọn họ đang nói gì thế? Sao không nghe được gì vậy?”
Trong góc, Trịnh Phi cẩn thận thò đầu ra, áp tai sát vào cửa sổ, muốn nghe xem hai người trong phòng đã làm gì mà lâu vậy.
Phó Nham suýt nữa bị đứa em họ tò mò hơn gan này chọc tức chết: “Em lo chuyện của họ làm gì? Không mau đi!”
“Em chỉ tò mò thôi mà.” Trịnh Phi rụt đầu lại, bị Phó Nham kéo đi, lưu luyến không rời: “Anh, anh nói có phải vừa rồi thật sự là Hạ Quân không? Không phải đóng thế chứ? Trên màn ảnh nhìn anh ấy chững chạc ổn trọng thế cơ mà, ít nói nhã nhặn, trong này lại lắm lời như thế, thật là anh ấy sao?”
Chớ nói Trịnh Phi không tin vào mắt mình, Phó Nham vừa rồi nghe được một ít, cũng lờ mờ phân biệt ra phần lớn là giọng Hạ Quân, không khỏi nghi ngờ người đàn ông trong phòng kia với hình tượng lạnh lùng trên màn ảnh có phải là cùng một người hay không.
“Hạ Quân chưa bao giờ dùng diễn viên đóng thế, cũng không có ai giống anh ấy, trong giới đều biết anh ấy là con một, mà em xem có ai đẹp trời sinh như thế không? Đôi mắt ấy chính là thương hiệu của anh ấy đấy.”
Trịnh Phi "ồ" lên: “Vậy... vậy cậu nhóc kia có quan hệ gì với anh ấy? Ảnh đế Hạ đối xử với cậu ta tốt thế, còn đến thăm lớp, chẳng lẽ là con riêng của anh ấy?!”
Phó Nham: “... Nói em đầu heo còn là khen đấy, Hạ Quân chỉ hơn cậu ta bảy tuổi, bảy tuổi em đã có khả năng đấy à?”
“Em không có, không có nghĩa là người khác không có, nhỡ đâu có người thiên phú dị bẩm—” Trịnh Phi vội ngậm miệng, bị ánh mắt trắng dã của Phó Nham lườm cho không dám nói bậy nữa, ngoan ngoãn tự bổ não, nhớ lại mấy ngày nay mình nghi ngờ anh trai cong, liền áy náy vô cùng: “Anh, em xin lỗi, mấy ngày nay không nên nghi ngờ anh cong, hóa ra cậu nhóc đó không phải do anh bế lên đâu, là người của ảnh đế Hạ.”
Phó Nham: “...”
“Chả trách mấy ngày nay em nhìn anh cứ là lạ, như thể trên mông anh mọc kim ấy, thôi, sau này đừng có gây phiền phức cho anh nữa thì anh đội ơn tổ tiên nhà em, có mấy cái lợi bé tí mà cứ vác mặt hốt hết, không sợ chết vì no chắc?”
Trịnh Phi giật mình, thầm kêu quả nhiên không giấu được anh trai, làm bộ đáng thương ôm lấy Phó Nham, nũng nịu xin tha: “Anh, em biết sai rồi, tổ tiên em chẳng phải cũng là tổ tiên anh à? Sau này chỗ tốt em có được đều hiếu kính anh, không phải do cửa sau anh không dễ đi nên người ta mới tìm em sao, anh chính trực, cứng rắn như kim cương, không ai mở nổi cửa sau nhà anh...”
Không xa, một nhân viên đi ngang qua, nhìn thấy cảnh này suýt nữa hét lên.
Trời ạ, ban ngày nghe đồn đạo diễn của họ bẻ cong rồi cô còn không tin, hóa ra thật sự chẳng có 1 nào là không bẻ nổi, chỉ có 0 chưa đủ lẳng lơ!
Tiếng nước ngừng.
Hạ Chi Thần qua loa rửa mặt, che giấu vành mắt ửng đỏ, chuẩn bị cùng Hạ Quân ra ngoài.
Nhưng đột nhiên bị anh kéo lại.
“Ở đây bị sao vậy?” Hạ Quân giơ tay xoay mặt cậu, thấy vết thương, nhíu mày: “Không phải đã bôi thuốc rồi sao? Sao lại nặng thêm?”
Một tay khác nhẹ nhàng chạm lên khóe môi Hạ Chi Thần, đầu ngón tay vừa sờ tới lớp máu khô nhạt, ánh mắt anh lập tức lạnh xuống: “Tên nào không có mắt dám gây chuyện với cháu?”
Ban đầu Hạ Chi Thần định né tránh, nhưng động tác của Hạ Quân nhanh hơn, hương gỗ mun thanh nhã ập vào mũi khiến cậu cứng đờ, còn chưa kịp ý thức được mình làm gì, linh hồn đã đầu hàng bản năng, khẽ liếm môi.
Ánh mắt giao nhau.
Hạ Quân nhìn rõ động tác của cậu — đầu lưỡi cậu trai khẽ liếm đúng chỗ ngón tay anh vừa chạm qua, máu nhạt, da trắng, một đậm một nhạt, hòa quyện thành cảnh sắc khác biệt.
Hạ Quân vô thức xoa nhẹ ngón tay, như thể vẫn còn lưu lại cảm giác mềm mại của cậu thiếu niên, Hạ Chi Thần cụp mắt tránh đi ánh nhìn thẳng tắp của anh, như muốn giấu đi sự bối rối, từng chữ một nói nhỏ: “Cháu tự làm, hơi ngứa thôi.”
Một câu, giải thích cho hành động vừa rồi và cả vết thương mới.
Hạ Quân nhướng mày, không hỏi thêm, ra ngoài gọi một cú điện thoại.
Chốc lát, một cậu thanh niên trẻ bưng theo hộp giữ nhiệt tới, đưa cho Hạ Quân rồi tự giác lùi sang một bên.
“Chưa ăn gì đúng không?” Hạ Quân mở hộp, hơi nóng bốc lên: “Đông Pha nhục, sư tử đầu, lươn xào dầu nóng, đậu hủ khô nấu, còn có tiểu long bao nhân cua, mau ăn khi còn nóng.”
Hương thơm ngào ngạt lan ra trong đêm, càng làm mờ đôi mắt, cũng chôn sâu thêm vị đắng chát, Hạ Chi Thần cúi đầu, nuốt không trôi, nước súp nhạt lan chậm trên đầu lưỡi: “Chú ăn rồi sao?”
“Ăn rồi.” Hạ Quân mặt không đổi sắc nói dối, không nhắc tới việc vừa quay xong liền vội tới đây, chỉ kịp nhờ trợ lý mua đồ cậu thích ăn, thấy cậu ăn chậm, lại quen miệng dỗ dành như khi còn nhỏ: “Không ngon à? Đợi về nhà, tiểu thúc tự nấu cho cháu ăn.”
Ngón tay Hạ Chi Thần khựng lại.
Trước mắt như phủ lớp sương mỏng, chắc là hơi nóng quá, làm cay mắt cậu, thức ăn đến cổ họng lại càng khó nuốt.
Hạ Chi Thần là người vùng sông nước, lúc mới đến Bắc Thành nơi nhà họ Hạ ở, khí hậu hanh khô khiến hít thở cũng đau, ăn không quen, mấy món nội tạng mà dân bản địa thích thì càng thấy dơ và nặng mùi, đồ ăn thường ngày lại quá mặn và cay. Bà nội Hạ thương cậu, lúc mới tới còn dặn dì làm cơm hợp khẩu vị cậu, nhưng không thể lâu dài.
Hạ Quân cuối tuần về nhà, phát hiện cậu ăn rất ít, đoán ra nguyên nhân, có thời gian liền dẫn cậu đi khắp nơi tìm món quê nhà.
Học y vốn nặng bài vở, anh vẫn ráng tranh thủ dẫn cậu đi, sau này dứt khoát tự nấu, còn tập được vài món quê nhà chẳng kém đầu bếp nhà hàng.
Về sau khi Hạ Chi Thần quay lại quê nhà, hương vị khi nếm vào miệng đã không còn là mùi vị mà cậu mong muốn.
Không phải cậu đã quên mùi vị nguyên bản nhất nên như thế nào, mà là... Hạ Quân đã sớm thay thế hình ảnh "nhà" trong mắt cậu.
Hạ Chi Thần khẽ lên tiếng:
“Vậy là... vai diễn thêm đó là chú nhờ đạo diễn Phó sắp xếp sao?”
“Đạo diễn Phó nào?” Hạ Quân làm vẻ mặt vô tội, như thể mấy phút trước chính miệng dặn dò Phó Nham giả vờ như chưa từng gặp anh, hoàn toàn không phải là anh.
Hạ Chi Thần mím chặt môi, yên lặng nhìn anh, nghĩ đến lời nói dối của anh, nghĩ đến tất cả những gì anh đã làm cho mình, trong lòng lại càng thêm đắng chát.
Hạ Quân đưa tay gãi mũi:
“Đạo diễn các cậu à? Có chút ấn tượng, nhưng không quen, sao vậy? Ông ta ép buộc gì cháu à?”
Nói đến đây, sắc mặt Hạ Quân trầm xuống, rút điện thoại ra, định dạy dỗ cái gã đạo diễn dám "quy tắc ngầm" với nhóc nhà mình.
Hạ Chi Thần vội nắm lấy tay anh, chạm vào làn da ấm áp của anh, đầu ngón tay run lên trước, sau đó không tự chủ co lại, dừng lại một chút như lần buông thả cuối cùng, lặng lẽ quấn quanh cổ tay anh
“Không có, đạo diễn Phó rất tốt.”
Lúc này Hạ Quân mới ngồi xuống:
“Đừng gạt chú nhỏ nhé. Nếu có ai dám dùng bất kỳ kiểu quy tắc ngầm nào với cháu, nhất định không được đồng ý, phải nói với chú nhỏ, chú sẽ chống lưng cho vhasu.”
Hạ Chi Thần cụp mắt xuống, đầu ngón tay chậm rãi rụt về, khẽ gật đầu.
Hạ Quân chỉnh lại vành mũ, ngồi ăn cùng Hạ Chi Thần, còn giới thiệu chàng trai trẻ mang cơm đến:
“Chú để Tiểu Quách ở lại đây với cháu, sau này có chuyện gì cứ giao cho cậu ấy, cháu chuyên tâm đóng phim là được.”
Chàng trai được gọi là Tiểu Quách cười với Hạ Chi Thần, chưa đợi dặn dò đã nhanh nhẹn bắt đầu thu dọn đồ đạc, rất hiểu chuyện, cũng rất tinh ý.
Hạ Chi Thần biết cậu ta, nói đúng hơn là, bất cứ nhân viên nào bên cạnh Hạ Quân, cậu đều biết—cậu là fan cuồng theo dõi Hạ Quân gần nhất mà cũng xa nhất trên đời.
Vô số ngày đêm không thể gặp mặt, như đàn kiến dọn tổ, cậu từng chút từng chút lượm nhặt từng tin tức về anh, ghép lại thành bức tranh cuộc sống của Hạ Quân.
Hạ Chi Thần theo bản năng từ chối:
“Cháu không có chuyện gì, chú cần cậu ấy hơn cháu.”
Tiểu Quách là trợ lý đời sống của Hạ Quân, đã theo anh nhiều năm, dù Hạ Chi Thần không biết rõ nội tình thì cũng sẽ không giành người bên cạnh anh—người trong giới đều biết, Hạ Quân trọng tình nghĩa, bên cạnh toàn là người thân tín đã quen dùng.
Hạ Quân không cho cậu cơ hội phản đối, gõ đầu cậu, giả vờ tức giận:
“Lời chú nhỏ cũng không nghe à? Tsk, đồ sói con vong ân phụ nghĩa.”
Hạ Chi Thần không nói được lời từ chối nữa.
Biết rõ anh không thực sự giận, nhưng vẫn đành ngậm miệng.
Hạ Quân lúc này mới hài lòng, đeo khẩu trang lên:
“Vai chú sắp đóng máy rồi, xong sẽ đến thăm cháu, đi đây, nhóc con.”
Nói xong đứng dậy, chợt như nhớ ra điều gì, quay lại chỉ vào túi xách Tiểu Quách cầm:
“Trong đó có hộp kẹo, lúc quay phim bảo Tiểu Quách chuẩn bị cho cháu, giờ ăn của đoàn không cố định, đói thì lấy ăn trước, sức khỏe là quan trọng nhất.”
Hạ Chi Thần nhìn chằm chằm bóng lưng hắn dần khuất trong màn đêm, cúi đầu, ngón tay chạm vào giấy bọc chocolate trong túi, lấy hộp kẹo ra, bóc một viên cho vào miệng.
Tiểu Quách rất lanh lợi, khi nghe Hạ Chi Thần hỏi chỗ ở, cười nói:
“Anh Thần, anh không cần lo gì hết, lúc đến em đã tìm chỗ sẵn rồi, anh Quân nói anh là nghệ sĩ anh ấy ký, cũng xem như người của anh ấy, mọi chi phí của em đều do anh ấy chịu, anh chỉ cần yên tâm mà đóng phim thôi.”
Người của anh ấy...
Mấy năm trước Hạ Quân thành lập phòng làm việc riêng, chỉ phục vụ một mình anh, nào có ký nghệ sĩ nào—Hạ Chi Thần hiểu, anh sợ mình không chịu nhận, càng sợ sau này người ngoài không biết quan hệ của họ mà bàn tán, nên đã chuẩn bị sẵn tất cả.
Hương vị ngọt dịu lan tỏa trong khoang miệng, vị sữa đậm đà làm dịu bớt vị chua của trái cây, là mùi vị lúc nhỏ cậu hay ăn, vấn vương mãi không tan.
Phó Nham từ đoàn phim đi ra, tránh đường lớn, thẳng đến một quán trà nhỏ, lên tầng hai, đi vào phòng riêng trong cùng, khẽ gõ cửa.
“Mời vào.”
Cửa không khép chặt, đẩy nhẹ liền mở, Phó Nham lách người vào, khép cửa lại. Trong không khí phảng phất hương trà nhạt, không phải loại trà cao cấp, chỉ là trà kiều mạch miễn phí của nhà hàng, nhưng người đàn ông ngồi thảnh thơi kia lại uống ra được phong vị tao nhã như Long Tỉnh.
Thấy ông vào, người đàn ông hơi nâng mắt, rót cho ông một ly nước, khí thế trên màn ảnh như núi cao biển rộng tuy có phần bớt xa cách, nhưng vẫn khiến người ta không dám thất lễ.
“Đạo diễn Phó, mời ngồi.”
Phó Nham lúc này mới dám đặt mông xuống ghế đối diện.
Đang cân nhắc lời nói, người đàn ông nhìn ông một cái, giọng nhàn nhạt nhưng ẩn chứa sắc bén:
“Hôm nay lúc quay phim xảy ra chuyện gì? Đừng giấu diếm, tôi muốn biết Hạ Chi Thần bị thương vì chuyện gì.”