Sau khi ý thức được mình đang nghĩ gì, da gà Triệu Triệu nổi lên cục cục, nhịn không được mà rùng mình một cái.

Ngô Kiệt còn nhớ thương lời Triệu Triệu từng nói, vì vậy cười lạnh một tiếng: “Ha, mày động kinh à?”

“Đm, mày mới động kinh.” Triệu Triệu tức giận duỗi chân không thương tiếc đá vào ghế Ngô Kiệt một cái.

Ngô Kiệt phản xa tốt, nhanh chóng trốn thoát, thấy Triệu Triệu còn muốn đám Ngô Kiệt lập tức đè chân Triệu Triệu lại: “Ê ê, quân tử động khẩu bất động thủ nhá.”

Triệu Triệu ‘hừ hừ’ 2 tiếng, nhân lúc Ngô Kiệt không chú ý mà đá một cái, cười đắc ý: “Tao không phải quân tử.”

Da mặt đứa nào cũng dày như nhau.

Ngô Kiệt phủi dấu giày trên quần mình, mặc kệ Triệu Triệu.

Triệu Triệu chơi một mình không thú vị, lấy điện thoại mở group chat 3 người lên.

  • Triệu Triệu: Anh Diệu, chút nữa đi đâu ăn cơm? Tao lên gg search trước.

Bởi vì thời gian ăn trưa ở trường số 1 là 1 tiếng rưỡi, bọn họ lại không thích đến căn tin, cho nên trước tiên sẽ chọn quán trước, như vậy khi đến giờ nghỉ sẽ tới đó luôn, đỡ mất thời gian.

Nhưng mà hôm nay thái độ của Tạ Diệu rất khác thường.

  • Tạ Diệu: Không đi, 2 đứa bây đi trước đi, tao còn có việc.

Triệu Triệu không hiểu nguyên do.

  • Triệu Triệu: Mày thì có thể có việc gì????
  • Ngô Kiện:…
  • Tạ Diệu: Chuyện quan trọng, bạn học mới cần được chăm sóc hơn tụi bây nhiều, tao cùng cậu ấy đến căn tin ăn.
  • Triệu Triệu: Anh…anh Diệu, sao mày có thể như vậy!!!!! Tụi tao tổn thương đó nha, hơn nữa, không phải mày nói cơm ở căn tin giống như cơm heo sao????

Lời nói của Triệu Triệu vô cùng kích động, giống như cô vợ nhỏ bị bỏ rơi, Tạ Diệu thấy thằng bạn mình chuẩn bị nhập vai, lập tức trả lời.

  • Tạ Diệu: Cút đi, không nói nữa.

Nhắn xong thật sự không nhìn điện thoại nữa.

  • Triệu Triệu: Anh…
  • Ngô Kiện: Mày thấy gớm quá!

Tạ Diệu cất điện thoại vào túi, tiến lại gần Kỳ Tây: “Bạn học nhỏ, chút nữa cùng đến căn tin không?”

Kỳ Tây nghe vậy hơi do dự: “Chỉ là mỗi ngày mình đều cùng đi với Lý Mai Thiên, cậu muốn đi chung luôn không?”

Cậu có chút lo lắng, hình như Lý Mai Thiên rất sợ Tạ Diệu.

Ta Diệu đương nhiên không muốn Lý Mai Thiên đi cùng, hắn cúi đầu rũ mắt, giọng điệu có chút mất mát, giả vờ tội nghiệp nói: “Không sao, tôi đi một mình cũng được.”

Kỳ Tây thấy dáng vẻ tội nghiệp của hắn, lập tức nhớ tới trong lớp hình như ai cũng sợ hắn, cho nên chắc là không ai muốn đi ăn cơm chung, một người lẻ loi đáng thương biết bao nhiêu. Kỳ Tây ở trong lòng không biết làm sao.

Cậu ngẫm nghĩ một hồi, lập tức trượng nghĩa nói: “Lý Mai Thiên chắc cũng không quen đi ăn cùng người khác, mình đi cùng cậu cũng được.”

Tạ Diệu cố gắng không cười quá lộ liễu, gật đầu nói: “Được.”

Lúc tan học Kỳ Tây nói với Lý Mai Thiên một tiếng, Lý Mai Thiên lén nhìn Tạ Diệu đứng cách đó không xa, kéo tay Kỳ Tây lại nói nhỏ: “Cậu thật sự không sợ cậu ta sao?”

Quả thật rất đáng sợ, Lý Mai Thiên nghĩ nếu mình và hắn ăn cơm cùng nhau, chắc mình sẽ nuốt không trôi.

Kỳ Tây nghe vậy lập tức nghiêm túc nói: “Thật ra Tạ Diệu rất tốt, mấy cậu hiểu lầm cậu ấy rồi.”

“…” Lý Mai Thiên cảm thấy tai mình có vấn đề.

Ngay sau đó, Lý Mai Thiên đờ đẫn nhìn Kỳ Tây và Tạ Diệu vừa nói vừa cười ra khỏi lớp học.

Lý Mai Thiên không dám tin mà lắc đầu, Tạ Diệu trở nên bình dị, gần gũi như vậy từ hồi nào? Tuy rằng trước khi hắn chưa bao giờ chủ động kiếm chuyện với bạn học trong lớp, nhưng hắn cũng đâu khác dân anh chị đâu, không phải cả ngày cứ trưng bộ mặt lạnh lùng sao? Lý Mai Thiên thậm chí còn nghĩ mắt mình cũng có vấn đề.

Kỳ Tây đương nhiên không biết suy nghĩ trong đầu Lý Mai Thiên, bây giờ cậu đang đứng do dự trước ô cửa bày đồ ăn, cậu nhìn thấy một nồi thịt kho tàu đang vẫy vẫy tay với mình.

Tới đây~ tới đây~ mau tới đây ăn tôi đi~

Kỳ Tây đang cố gắng để không nuốt nước bọt.

Ngay sau đó, cậu đột nhiên lắc đầu, không được, không được, gần đây cậu không thể ăn nhiều đồ dầu mỡ được.

Cậu cảm thấy rất tủi thân, nhưng nếu cậu ăn, cậu thở dài…chậm rãi đi đến chỗ khác, chọn một món khoai tây xào ăn với cơm.

Thịt kho tàu:…

Vậy cậu nhìn tôi lâu như vậy làm gì? Lãng phí tình cảm.

Kỳ Tây bưng dĩa khoai tây xào với cơm, lưu luyến nhìn qua món thịt kho tàu, tùy tiện chọn một cái bàn trống rồi ngồi xuống.

Cậu không biết là, cách đó không xa, Tạ Diệu đã nhìn thấy hết tất cả, cậu chậm rãi đi đến bên ô cửa sổ kia, chọn một phần thịt kho tàu.

Vì vậy, lúc Kỳ Tây đang ăn món khoai tây xào tẻ nhạt thì thấy Tạ Diệu bưng dĩa thịt kho tàu ngồi xuống đối diện với cậu.

Kỳ Tây lặng lẽ nuốt nước bọt, nhìn ngon ghê á.

Đương nhiên, Tạ Diệu không chỉ mua thịt kho tàu, nhưng trong mắt Kỳ Tây chỉ thấy được mỗi món đó.

Tạ Diệu lại giống như ghét bỏ món thịt kho tàu: “Nhìn chẳng ngon lành gì hết.”

Nói xong hắn đẩy đĩa thịt kho tàu đến trước mặt Kỳ Tây, nói: “Bạn học nhỏ muốn ăn không?”

“Không…không ăn.” Kỳ Tây cắn chiếc đũa, nén đau mà nói.

Trong lòng Tạ Diệu thầm ‘chậc’ một tiếng, làm bộ tùy ý nói: “Chắc chút nữa tôi phải đổ nó đi quá, dù sao cũng không ai muốn ăn.”

“!!!” Trong lòng Kỳ Tân lập tức dao động, đồ ăn ngon như thịt kho tàu sao lại muốn bỏ đi chứ? Quả thật phí phạm của trời!

Cậu lập tức ngăn lại: “Mình thích, mình ăn.”

Tạ Diệu còn muốn chọc cậu, nhíu mày nói: “Cậu không cần miễn cưỡng đâu.”

“Không miễn cưỡng không miễn cưỡng.” Kỳ Tây lắc đầu như trống bỏi, cậu thật sự thích ăn, ăn…nếu chỉ ăn một lần chắc không sao đâu nhỉ?

Tạ Diệu bất đắc dĩ giơ tay giữ đầu cậu lại, cười nói: “Không sợ lắc rơi đầu luôn hay sao?”

Kỳ Tây ngây ngốc cười, trong đầu cậu bây giờ chỉ có thịt kho tàu, thịt kho tàu, căn bản không quan tâm chuyện khác.

Đôi mắt của cậu cũng dính chặt vào đĩa thịt kho tàu, Tạ Diệu buồn cười đẩy đĩa thịt sát chỗ cậu: “Nhanh ăn đi, nguội bây giờ.”

“Ừ ừ.” Kỳ Tây vui vẻ gật đầu, cầm đũa gắp một miếng thịt kho tàu thật to, mùi thơm tràn ngập trong miệng, cậu hạnh phúc đến cong đôi mắt.

Mà trong lòng Ta Diệu lại thấy khó chịu, hèn chi bạn học nhỏ lại làm chân chạy vặt cho người ta, hắn không ngờ gia đình bạn học nhỏ lại khó khăn đến vậy, ngay cả ăn thịt kho tàu mà cũng do dự, cuối cùng vẫn chọn ăn cơm với khoai tây xào nhạt nhẽo.

Hắn lập tức tưởng tượng ra hình ảnh một đứa nhỏ gầy yếu, trong nhà nghèo khổ vô cùng, trời lạnh chỉ có thể co mình lại thành một cục, ngay cả chút ấm áp cũng không có…

Tạ Diệu càng tưởng tượng thì càng hụt hẫng, hắn từ nhỏ được sống trong gia đình giàu có, không thể tưởng tượng nỗi lại có người vì không có thịt ăn mà thèm thuồng không thôi.

Huống chi bạn học nhỏ lại đáng yêu như vậy, phải được sống trong sự nuông chiều mới đúng, sao lại khổ đến như vậy?

Kỳ Tây hoàn toàn không biết là mình chịu khổ cỡ nào trong suy nghĩ của Tạ Diệu, cậu đã ăn xong miếng thịt kho tàu cuối cùng, đột nhiên cảm thấy có chút chột dạ, mình ăn nhiều vậy chắc không sao đâu nhỉ?

Cậu sờ sờ bụng, không thấy khó chịu lắm, rốt cuộc cũng yên tâm hơn, vui vẻ ăn món khoai tây xào với cơm của mình, hẹ hẹ, cảm giác khoai tây xào cũng ngon hơn nhiều.

Nhưng mà cậu mới ăn nhiều thịt vậy, sắp tới chắc không được ăn nữa, bằng không lỡ có chuyện gì thì không tốt.

Cậu nhớ tới thời điểm bụng rất đau bởi vì viêm dạ dày, le lưỡi, trong lòng thầm quyết định, nhất định không được ăn nữa, bởi vì cậu sợ đau bụng hơn.

Vì thế, thời gian tiếp theo Tạ Diệu dùng đủ mọi cách để đối phương có thịt ăn, nhưng Kỳ Tây đều tỏ vẻ bản thân không muốn ăn, tuy rằng cậu luôn lén nuốt nước bọt.

Tạ Diệu thầm thở dài, xem ra lòng tự trọng của bạn học nhỏ rất mạnh, không muốn người khác biết gia cảnh nhà mình, hắn phải làm bộ không biết thì tốt hơn.

-

Trần Mai Mai đến chỗ Tạ Diệu ngồi, gõ gõ lên bàn: “Bảng kiểm điểm đâu?”

Thầy cũng lường trước được trong thời gian ngắn Tạ Diệu không thể viết ra nổi bảng kiểm điểm 2000 chữ, đang chuẩn bị trừng mắt trách mắng vài câu lại thấy đối phương chậm rãi lấy một tờ giấy từ trong ngăn bàn ra, đưa cho thầy.

Vẻ mặt còn rất đắc ý, nói: “Thế nào? Em viết không tệ ha thầy.”

Trần Mai Mai cười lạnh: “Làm sao? Viết kiểm điểm mà tự hào quá ha, có cần tôi khen ngợi em trước cả lớp không?”

Lời này của thầy mang theo sự trào phúng rõ ràng, nhưng Tạ Diệu sợ người khác trào phúng hắn sao? Hắn thậm chí còn làm bộ nghiêm túc tự hỏi: “Thầy Trần, nếu thầy thật sự muốn ca ngợi em, em cũng cố gắng chấp nhận vậy.”

Trần Mai Mai cười mắng: “Cút cút cút, da mặt em dày thật đó.”

Tạ Diệu cười: “Em sẽ coi như là thầy khen em.”

Trần Mai Mai lười nói chuyện với hắn, cầm bảng kiểm điểm lên đọc lướt qua, thấy không có vấn đề gì, đang chuẩn bị đi thì lại nghe Tạ Diệu hỏi: “Thầy xem xong rồi sao không trả lại cho em? Khó khăn lắm mới phải viết kiểm điểm, phải giữ làm kỷ niệm.”

Trần Mai Mai giữ bảng kiểm điểm cũng không để làm gì, thầy nghe xong liếc nhìn đối phương, tức giận nói: “Nè nè nè, sau này mà có muốn đánh nhau thì nhớ lấy bảng kiểm điểm này ra đọc trước.”

Tạ Diệu không cho ý kiến, kẹp bảng kiểm điểm ngay ngắn vào trong tập.

Hắn ngẫm nghĩ một chút lại lấy ra, thấy Trần Mai Mai ra khỏi lớp học, hắn xoay người huơ huơ bảng kiểm điểm trong tay với Triệu Triệu và Ngô Kiệt, giống như đang khoe khoang vậy: “Biết ai viết không?”

Triệu Triệu tò mò nhìn thoáng qua, Triệu Triệu nhận ra được chữ của Tạ Diệu, khó hiểu hỏi: “Không phải mày viết sao? Nhưng mà mày viết hồi nào vậy, sao tao không thấy?”

Ngô Kiệt không ngốc như Triệu Triệu, thấy dáng vẻ khoe khoang của Tạ Diệu, suy đoán: “Có người viết giúp mày?”

Nhưng mà cái này thì có gì đáng khoe, Ngô Kiệt không hiểu.

“Ừ hứ.” Tạ Diệu càng thêm đắc ý, chống cằm thở dài: “Trách là trách sức hấp dẫn của tao quá lớn, bạn học nhỏ mới vừa nghe nói tao phải viết kiểm điểm, không nói 2 lời liền giúp tao viết, có muốn ngăn cũng không được.”

Nói xong, hắn còn bày ra vẻ mặt bất đắc dĩ, Ngô Kiệt và Triệu Triệu không hiểu ẩn ý của hắn, chỉ nói một câu ‘mày thật không biết xấu hổ’.

Nhưng mà Triệu Triệu ngốc, rất là khó hiểu, còn suy đoán: “Không phải nó muốn lấy lòng anh Diệu chứ, chắc là là có mục đích gì đó mà mày không biết thôi.”

Bởi vì trong suy nghĩ của Triệu Triệu, viết bảng kiểm điểm rất khó, ngoại trừ đối phương có mục đích, bằng không không thể vô duyên vô cớ mà giúp người như vậy.

Lại còn rất tinh tế mà bắt chước chữ của anh Diệu, tâm tư thật sự rất thâm sâu nha.

Triệu Triệu càng nghĩ càng thấy có lý.

Tạ Diệu nhìn qua là biết Triệu Triệu nghĩ cái gì, cười ha ha nói: “Sao mà suy nghĩ của mày xấu xa quá vậy.”

Triệu Triệu: “…”

-

Hạ: chắc phải trao giải diễn viên xuất sắc nhất cho anh Diệu quá, diễn mượt vô cùng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play