Trước cổng trường trung học số một xuất hiện một thiếu niên đeo cặp sách, môi hồng răng trắng, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn về phía cổng lớn, đứng thẳng lưng, giống như một cây bạch dương nhỏ đang vươn mình.

Bây giờ là khoảng 6- 7 giờ sáng, một đám học sinh cấp 3 bị bắt dậy sớm, lề mà lề mề đi đến trường học, chỉ còn thiếu viết mấy chữ ‘uể oải không sức sống’ lên mặt nữa mà thôi.

Thiếu niên kia rõ ràng không giống với nhóm học sinh đang đến trường, nhanh chóng thu hút sự chú ý của các bạn học nữ.

Một bạn nữ vẻ mặt kích động nắm chặt lấy quai cặp của mình chạy chầm chậm về phía thiếu niên kia, cười hỏi: “Bạn học, chào buổi sáng, bạn là học sinh mới chuyển đến hả?”

“Hả?” Kỳ Tây ngơ ngác gãi đầu, lộ vẻ nghi hoặc, giọng nói mềm mại mang khẩu âm của người miền nam: “Sao cậu biết mình là học sinh mới?”

A A A…đáng yêu quá!

Trong lòng bạn nữ tóc ngắn này đang âm thầm hét chói tai, nhưng sợ dọa đến người ta cho nên bề ngoài vẫn giữ nét mặt bình tĩnh.

Bạn nữ giơ ngón tay chỉ vào đồng phục của mình, rồi chỉ về quần áo của Kỳ Tây, cười giải thích: “Trường học có quy định phải mặc đồng phục, bạn không có mặc, cho nên mình mới cả gan suy đoán, bạn chắc chắn là học sinh mới chuyển đến.”

Kỳ Tây nghe vậy thì nhìn xung quanh, quả nhiên ngoại trừ bản thân mình thì những bạn học khác đều mặc đồng phục, mình ngốc ghê, vậy mà cũng không để ý.

Kỳ Tây cười ngượng: “Thì ra là như vậy.” 

Ánh mắt bạn nữ tóc ngắn xoay chuyển, hỏi: “Bạn học lớp nào? Hay là mình dẫn bạn đi nhé?”

“Mình…” Không đợi Kỳ Tân nói xong, ngoài cổng đột nhiên truyền đến một giọng nói vang dội.

“Dương Hoạt Tường, không đi vào lớp đi còn đứng đó làm gì? Chờ tôi đưa em đi hả?”

Bạn nữ tóc ngắn nghe xong thì giật mình, ánh mắt hoảng sợ nhìn về phía giọng nói kia, sau khi nhìn thấy một người có thân hình cường tráng quen thuộc, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Tới công chuyện rồi, Trần Mai Mai sao lại ở đây?”

Nói xong, bạn nữ ngượng ngùng nhìn Kỳ Tây, nói với tốc độ nhanh bất ngờ: “Xin lỗi, không thể dẫn bạn đi được rồi, mình đi trước đâyyyyyyyyyy…”

Kỳ Tân chưa kịp phản ứng, tiếng hét và bóng dáng của Dương Hoạt Tường đã biến mất trong đám người.

Kỳ Tây: “…”

Người đàn ông mà bạn nữ gọi là Trần Mai Mai kia thấy bạn nữ bỏ chạy thì ‘hừ’ một tiếng, nhấc chân đi đến trước mặt Kỳ Tây.

Người đàn ông đột nhiên đổi sắc mặt, nở nụ cười hiền hòa nhìn cậu: “Em là Kỳ Tây phải không?”

Kỳ Tây nhìn thấy người đàn ông đột nhiên xuất hiện thì giật mình, ngơ ngác gật đầu: “Dạ…Dạ phải.”

Người đàn ông biết sự xuất hiện của mình ảnh hưởng đến Kỳ Tây, cười nói: “Thầy là chủ nhiệm lớp sắp tới của em, đi theo thầy vào lớp đi.”

Nói xong, người đàn ông quay đầu đi thẳng vào trong trường.

Kỳ Tây: “???”

Kỳ Tây sững sờ, môn toán là môn học yêu thích nhất của cậu ở trường, cho nên cậu chọn lớp chuyên toán, nhưng mà…nói ra thì hơi bất lịch sự, người đó thật sự không phải là giáo viên thể dục sao?

Tuy trong lòng nghĩ như vậy nhưng Kỳ Tây vẫn đuổi theo thầy.

“Trước tiên đi theo thầy đến văn phòng lấy sách giáo khoa, sách hơi nhiều, lấy xong thì thầy cầm giúp em đến lớp.” Thầy giáo vừa đi vừa nói.

Đôi mắt Kỳ Tây cong cong, ngoan ngoãn nói: “Cám ơn thầy.”

Trần Mai Mai nghĩ đến đám khỉ con trong lớp mình, lại nhìn dáng vẻ ngoan ngoãn của Kỳ Tây, vẻ mặt càng thêm dịu dàng: “Em mới tới đây chắc chưa thể hòa nhập liền được, nếu có vấn đề gì thì cứ tới tìm thầy.”

Kỳ Tây vui vẻ gật đầu.

Hai người vừa đi vừa nói chuyện, một lát thì tới văn phòng của Trần Mai Mai.

Trần Mai Mai đẩy cửa ra, nhìn thấy người đang đứng trong văn phòng thì lập tức trừng mắt lên, giáo huấn: “Giờ này không ở trong lớp, tới đây là gì?”

Kỳ Tây tò mò từ sau lưng Trần Mai Mai ló đầu ra, chỉ thấy một bóng dáng cao lớn đứng trước bàn làm việc, đối phương mặc đồng phục rất tùy ý, cả người tỏa ra khí chất cao ngạo.

Nhưng có lẽ bởi vì gương mặt của đối phương ưu tú, khiến người đối điện không cảm thấy chán ghét.

Tạ Diệu không kịp phòng ngừa nhìn thấy một cái đầu xù xù sau lưng Trần Mai Mai, nhướng mày cười khẽ: “Thầy Trần có con trai ngoan như vậy sao em không biết ta?”

“Đi đi, đi đi.” Trần Mai Mai hầm hừ xua tay: “Không có chuyện gì thì cút đi cho tôi.”

Kỳ Tây cũng bất mãn bĩu môi, mất công cậu mới nãy còn khen bạn này đẹp trai, giờ nhìn đi, tại cái mỏ hỗn mà làm hỏng hết tất cả.

“Không phải đâu thầy, hôm nay em tới là chủ động thừa nhận sai lầm, thầy như vậy là làm tổn thương tâm hồn của một thiếu niên biết hối lỗi đó.” Tạ Diệu ngoài miệng nói vậy, nhưng trên mặt không có chút buồn bã nào.

Nhưng Trần Mai Mai vừa nghe là biết hắn lại gây chuyện nữa, mặt lập tức biến đen, không rảnh lo cho Kỳ Tây đứng phía sau, giọng nói cũng cao hơn bình thường: “Em lại gây chuyện gì nữa?”

Tạ Diệu không bị dáng vẻ của thầy hù dọa, thay đổi tư thế tùy ý đút tay vào túi quần: “Không phải chuyện gì lớn, chỉ là không cần thận tác động vật lý một người thôi.”

Giọng nói bâng quơ như đang kể sáng nay mình ăn gì.

Trần Mai Mai bị hắn chọc tức tới bật cười, nghiến răng nghiến lợi nói: “Lần trước em hứa hẹn gì với tôi hả?”

Nói xong thầy cố gắng duy trì bình tĩnh: “Nói đi, lần này lại là chuyện gì?” Nghe là biết Tạ Diệu không phải vi phạm lần đầu tiên.

Dưới cái nhìn chăm chú của thầy Trần, Tạ Diệu bình tĩnh dựa lưng vào bàn, chậm rãi nói: “Nhìn thấy…hình như là bạn nữ lớp mình? Bị người khác ức hiếp, anh…”

Hắn ho nhẹ một tiếng, thấy thầy Trần vẫn còn đang chăm chú nhìn đành phải nuốt 2 chữ ‘anh Diệu’ vào rồi nói tiếp: “Em cũng không thể mặc kệ mà không giúp.”

Quả nhiên khi hắn nói xong, sắc mặt của thầy Trần càng không tốt hơn, cái thằng nhóc này thích bênh vực bạn bè, thấy bạn nữ trong lớp bị khi dễ thì sao mà nhẫn nhịn được? Nếu mà là mình, chắc mình cũng đánh cho thằng kia một trận.

Nhưng mà thầy liếc mắt nhìn Tạ Diệu, không thể nói ra lời khích lệ như vậy được, thầy Trần hòa hoãn lại, nói: “Được rồi, chuyện này thầy sẽ xử lý, em về lớp đi.”

Tạ Diệu đã đoán được kết quả sẽ như thế này, hài lòng chỉnh lại đồng phục trên người: “Đi đây.” Không biết còn tưởng hắn tới lãnh thưởng.

Trần Mai Mai trừng mắt với hắn, thấy Kỳ Tây vẫn còn ngoan ngoãn đứng bên cạnh, vỗ đầu một cái, ôi trời, sao mình quên mất chuyện cần làm chứ, cũng tại cái thằng nhóc Tạ Diệu chọc tức mà quên luôn.

Thầy Trần kêu Tạ Diệu lại: “Ta Diệu, chờ chút.”

“Còn chuyện gì nữa hả thầy?” Tạ Diệu dừng bước, xoay người lại.

Tuy rằng thái độ tản mạn nhưng Trần Mai Mai cũng lười để ý, nhìn về phía Kỳ Tây, giọng nói nhẹ nhàng hơn: “Thầy còn bận chút chuyện, em đi theo Tạ Diệu về lớp, trong lớp còn có mấy chỗ trống, em thích ngồi đâu thì ngồi, được không?”

Tạ Diệu cười nhạo một tiếng: “Thầy làm như người ta là học sinh tiểu học không bằng.”

Nói xong thì nhìn Kỳ Tây: “Bạn học mới đi theo tôi đi, anh đây tự mình dẫn cậu tới lớp.”

Kỳ Tây không để ý đến hắn, cười với Trần Mai Mai: “Dạ được ạ.”

Ra khỏi văn phòng, 2 người đều ôm 2 chồng sách lớn, Tạ Diệu thấy Kỳ Tây nhỏ con, giống như sắp bị chồng sách đè bẹp, nhướng mày nói: “Bạn học nhỏ, cần giúp không?”

Kỳ Tây lạnh mặt nói: “Không cần, cảm ơn.”

Kỳ Tây hầm hừ trong lòng, cậu mới nhỏ, cả nhà cậu đều nhỏ.

Tạ Diệu thấy cậu có gương mặt đáng yêu, lại làm ra vẻ nghiêm túc, cười ra tiếng.

Nhưng mà bạn học nhỏ này lớn lên ngoan như vậy, không biết có dễ bị ức hiếp không? Anh Diệu chính nghĩa đột nhiên có chút ưu sầu, vẫn là để mình ra tay gìn giữ hòa bình thôi.

Nếu Kỳ Tây biết có thể nghe thấy tiếng lòng, nhất định sẽ không nể mặt mà chửi hắn thần kinh.

Tới cửa lớp học, Tạ Diệu nhìn chồng sách trong ngực, lười giơ tay mở cửa, không do dự mà giơ chân đá văng cửa.

Kỳ Tây thấy vậy, rút tay về ôm lấy chồng sách.

Cửa bị đá văng, lớp học mới nãy còn ồn ào nhốn nháo đột nhiên yên lặng hẳn.

Một bạn nam mập mạp mới vừa rồi còn nằm liệt trên bàn hình chữ X, vừa nhìn thấy Tạ Diệu lập tức lấy tốc độ nhanh hơn ánh sáng mà đứng bật dậy.

Trong lòng Kỳ Tây đột nhiên hiện lên mấy chữ to: BẠN MẬP THẬT LINH HOẠT.

Bạn mập linh hoạt này giơ tay vỗ ngực, oán giận nói: “Anh Diệu làm tao hết hồn, tao còn tưởng là thầy Trần tới nữa chứ.”

Tạ Diệu còn không rõ tính tình tên này sao? Thuận tay đặt chồng sách lên bàn, liếc mắt nhìn bạn mập: “Mày sợ thầy Trần hồi nào hả?”

“He he.” Triệu Triệu cũng chính là bạn mập, ngượng ngùng gãi đầu cười cười, nhìn chồng sách trên bàn hỏi: “Sách mới hả?”

Một bạn nam nhỏ gầy ngồi ở bàn đầu nghe vậy nhìn thoáng qua, nghi hoặc hỏi: “Không phải là sách giáo khoa mà chúng ta đang dùng sao?”

Triệu Triệu nghe vậy thì đỏ mặt, trừng mắt nhìn bạn gầy một cái, tức giận nói: “Chẳng lẽ tao không biết sao? Tao chỉ là nhìn không rõ thôi.”

Dáng vẻ Triệu Triệu mới nhìn thì có vẻ tốt bụng, nhưng nam sinh lớp 11/3 đều từng thấy dáng vẻ đánh nhau không thiết sống của tên này, bạn gầy bị trừng mắt lập tức sợ hãi rụt cổ.

Trong lòng còn nói thầm, mình có nói sai đâu?

“Được rồi, đừng có hù dọa người khác.” Tạ Diệu thuận miệng nói, nói xong thì nhìn Kỳ Tây đứng phía sau mình, chọc ghẹo: “Bạn học nhỏ thích sách mới quá nhỉ?”

Kỳ Tây nghe hắn nói như vậy mới chợt nhận ra trong lồng ngực mình vẫn còn ôm một chồng sách, cảm thấy 2 tay hơi mỏi, cậu nhìn chỗ ngồi trước mắt rồi nhìn bạn gầy, hỏi: “Xin hỏi có thể để nhờ sách trên bàn của cậu không?”

Bạn gầy lập tức gật đầu: “Có thể, đương nhiên có thể.”

Kỳ Tây nhẹ giọng nói cảm ơn, đặt sách lên bàn, xoa xoa cánh tay của mình.

Ánh mắt của mọi người hầu như đều hướng về bên này, Tạ Diệu vừa nói xong thì tất nhiên cũng chú ý đến Kỳ Tây.

Mấy bạn nam còn đỡ, chỉ đơn giản cảm thấy bạn mới thật trắng, gương mặt cũng đẹp, dù sao cũng không phải kiểu người như bọn họ.

Mấy bạn nữ thì kích động hơn, tụ tập thành từng nhóm nhỏ giọng hét chói tai ‘Ui bạn ấy đẹp trai quá đi’, ‘a a a a lễ phép quá!’, ‘sao lại ngoan dữ vậy.’…

Trong đó có 1 bạn nữ đôi mắt tỏa sáng, bạn còn tưởng rằng mình sẽ khó mà gặp lại đối phương, không ngờ bọn họ lại học chung một lớp.

Nếu Kỳ Tây nhìn qua hướng bên kia sẽ nhận ra, bạn nữ kia không phải là người cậu mới gặp lúc sáng sao?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play