Trước đây Tạ Diệu đã cảm thấy bạn học nhỏ này nhìn rất mềm mại, dáng vẻ rất dễ bị ức hiếp.
Quả nhiên, mới qua bao lâu đâu, cậu đã trở thành chân sai vặt của thằng Tào Tân kia rồi. Tạ Diệu nhớ bạn học nhỏ có gương mặt trắng nõn bây giờ lại mệt đến đỏ bừng, nhìn đáng thương gì đâu á.
Đường đường là ‘anh Diệu chính nghĩa’ tự xưng, sao có thể nhẫn nhịn để chuyện như vậy xảy ra trong lớp mình được?
Hắn đi đến chỗ ngồi của Tào Tân, chân dài duỗi ra, đạp 1 chân lên ghế dối phương, Tào Tân không kịp phòng ngừa lập tức té xuống đất, đau đến nhe răng trợn mắt.
Tạ Diệu lại còn túm cổ Tào Tân đè lên mặt bàn, lạnh lùng nói: “Xin lỗi cậu ấy.”
Kỳ Tây nhìn thấy một loạt động tác của Tạ Diệu mà giật mình, khó khăn lắm mới hoàn hồn lại, cậu thấy đầu khách hàng của mình bị đè lên bàn, run rẩy giơ tay: “Cậu đừng đánh cậu ấy.”
Tạ Diệu nghe vậy thì càng thêm đau lòng, bạn học nhỏ này thật sự quá lương thiện, bị người khác ức hiếp mà còn muốn giúp đỡ đối phương, nghĩ như vậy, động tác của Tạ Diệu càng mạnh hơn.
Tào Tân hét lên một tiếng y như heo bị cắt tiết.
Chỉ thấy bạn học nhỏ đứng phía sau cũng kêu lên một tiếng thê lương: “Cậu đừng đánh cậu ấy, cậu ấy cho mình tiền, không phải ức hiếp mình.”
“…” Tay Tạ Diệu nới lỏng ra, cảm thấy lỗ tai mình có vấn đề.
Còn Tào Tân, tuy rằng không còn bị đè mạnh trên bàn nữa, nhưng thật sự sợ Tạ Diệu, rõ ràng Tào Tân có thể nhân cơ hội này chạy đi, nhưng lại không dám động đậy, sợ lại chọc tới ông tướng này.
Kỳ Tây thấy Tạ Diệu vẫn chưa hoàn toàn thả đối phương ra, vội vàng giơ lên một ngón tay, cường điệu nói: “100 lận đó.”
Rất là nhiều luôn.
Lần này thì Tạ Diệu đã hiểu rõ tình huống lúc nãy, xấu hổ ho nhẹ một cái, buông cái đầu đáng thương của Tào Tân ra, còn thuận tay giúp Tào Tân chỉnh lại cổ áo: “Anh em, xin lỗi, nhất thời lỡ tay.”
Tao mà tin mày mới lạ, nhất định là mày cố ý. Trong lòng Tào Tân đau đớn nghĩ, nhưng lại không dám biểu hiện ra ngoài, biết làm sao bây giờ, Tào Tân hèn lắm.
Dù sao thì trước đây Tào Tân cũng từng ức hiếp bạn học, sau bị Tạ Diệu tẩn cho 1 trận thì mỗi lần nhìn thấy hắn Tào Tân giống như một con chim cút, ngay cả rắm cũng không dám phóng.
“Cậu không sao chứ?” Kỳ Tây cẩn thận hỏi Tào Tân, kết quả đột nhiên nhìn thấy một mảng đỏ bân má đối phương, cảm thấy thảm không nỡ nhìn.
Trong lòng cậu áy náy cực kỳ, chạy chậm đến chỗ ngồi của mình, lấy ra một tuýp thuốc mỡ, đưa cho Tào Tân, nói: “Hay là cậu bôi chút thuốc đi.”
Nói xong, cậu cẩn thận quan sát biểu cảm của đối phương, thấy đối phương thoải mái nhận lấy tuýp thuốc của cậu, còn nói cảm ơn, nhìn qua có vẻ không giống đang tức giận, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra.
Đương nhiên, cậu còn không quên trừng mắt nhìn Tạ Diệu một cái, tuy Tạ Diệu có lòng tốt, nhưng mà cũng quá bạo lực rồi.
Tạ Diệu chột dạ sờ mũi.
“Mình thấy trên mặt cậu có vẻ rất nghiêm trọng, hay là mình cùng cậu tới phòng y tế nhé.” Kỳ Tây quan tâm nói.
Tào Tân vội vàng xua tay: “Không cần không cần, tôi bôi thuốc là được rồi.”
Thật ra Tào Tân cũng thấy không đau lắm, bây giờ đã không còn cảm giác gì nữa rồi, hơn nữa Tào Tân là đàn ông con trai mà, chỉ có chút vết thương mà phải chạy đến phòng y tế, bị người khác biết được còn không bị cười vào mặt sao?
Cho nên Tào Tân kiên quyết không đến phòng y tế.
Kỳ Tây thấy Tào Tân kiên quyết như vậy, cũng không nói gì thêm, dặn Tào Tân nếu còn thấy đau thì cứ nói với cậu một tiếng.
Tào Tân gật đầu đồng ý.
Trong lòng không ngừng nói, đi nhanh đi, đi nhang đi, cậu không đi Tạ Diệu cũng không đi, thật là đáng sợ.
Tạ Diệu cũng cảm thấy bị thương có một chút xíu như vậy thôi mà sao bạn học nhỏ lại lo lắng dữ vậy?
Còn cái thằng Tào Tân này, giả bộ giỏ thật, có vậy mà cũng trợn mắt nhe răng, có đau gì mấy đâu.
Tạ Diệu không hề ý thức được là suy nghĩ của mình ‘chua’ cỡ nào.
-
Tiết tự học, Lý Mai Thiên định nghiêng đầu thì thầm với Kỳ Tây, kết quả cảm nhận được sau lưng mình có người vỗ một cái, cậu ta quay người lại, thấy Tạ Diệu lười biếng đứng phía sau lưng mình.
Lý Mai Thiên cũng đã không ít lần nghe được ‘truyền kỳ’ về Tạ Diệu, cậu ta rất sợ đối phương, đầu nhỏ bắt đầu điên cuồng tự hỏi mình có làm gì đắc tội với hắn hay không?
Mặc kệ, xin lỗi trước đã rồi nói sau.
Lý Mai Thiên định lên tiếng thì nghe Tạ Diệu nói: “Giúp một chút, đổi chỗ ngồi với tôi đi.”
“Hả? À được…được…” Lý Mai Thiên ngơ ngác gật đầu, nhanh chóng đứng dậy nhường chỗ ngồi của mình cho Tạ Diệu.
Chờ đối phương hung hăng thô lỗ ngồi vào chỗ xong, Lý Mai Thiên đột nhiên cảm thấy lo lắng, mình nhường chỗ ngồi cho Tạ Diệu, lỡ như đối phương ức hiếp bạn cùng bàn của mình thì sao?
Nhưng mà, kêu Lý Mai Thiên từ chối đối phương thì cậu ta lại không dám.
Lý Mai Thiên đành phải bước thật chậm lưu luyến không thôi mà ngồi vào chỗ trống gần đó. Chỗ ngồi cũ của Tạ Diệu cậu ta không dám ngồi, cả lớp 11/3 đều biết, đối phương ghét nhất người khác đụng vào chỗ của hắn.
Tạ Diệu ngồi ở đó nửa ngày, phát hiện bạn học nhỏ không hề nhận ra sự xuất hiện của mình, vẫn nghiêm túc cúi đầu làm bài tập, lông mi cong dài buông xuống, theo từng cái chớp mắt của cậu mà rung động, khiến hắn nhịn không được mà muốn chạm vào.
Một lát sau, Tạ Diệu nhịn không được mà thò đầu lại gần, nhỏ giọng nói: “Bạn học nhỏ đang làm gì đấy?”
Kỳ Tây dừng một chút, quay đầu khó hiểu nhìn hắn, rõ ràng không hiểu tại sao đối phương lại ngồi đây.
Tạ Diệu cũng không giải thích, lấy ra một cái bánh kem nhỏ xinh đẹp đặt trước mặt cậu, nói: “Cho cậu, xin lỗi vì lúc trước đã lỗ mãng.”
Kỳ Tây nghe vậy thì biểu cảm trở nên nghiêm túc hơn, nói: “Cậu không nên xin lỗi mình, người cậu nên xin lỗi là Tào Tân.”
“Ờm…” Tạ Diệu sờ mũi, đành phải nói: “Bạn học nhỏ yên tâm, Tào Tân bên kia tôi đã xin lỗi rồi, cho nên cậu cứ nhận bánh đi.”
Hắn đã nói đến mức như vậy rồi, Kỳ Tây thấy cũng không nên từ chối, cậu nói: “Cảm ơn.” Nói xong thì cất bánh vào ngăn bàn.
Tạ Diệu hài lòng, ngồi dựa vào bàn phía sau, cũng không định quay lại chỗ ngồi của mình.
Thấy Kỳ Tây lại bắt đầu lấy giấy nháp ra cẩn thận giải bài tập, lại bắt đầu xem nhẹ Tạ Diệu, hắn thấy không vui.
Hắn ‘chậc’ một tiếng rổi chọt chọt cánh tay của Kỳ Tây: “Bạn học nhỏ?”
“Hả?” Kỳ Tây lại lần nữa dừng bút.
2 lần bị làm phiền, Kỳ Tây có hơi không vui, nhưng lại nghĩ lần trước đối phương có lòng tốt giúp mình, vừa nãy còn ôn tồn xin lỗi, cậu không thể đột nhiên nổi giận, bất đắc dĩ nói: “Cậu còn có chuyện gì sao?”
Thật ra Tạ Diệu cũng không có chuyện gì, hắn chỉ muốn bạn học nhỏ nhìn hắn thôi, nhưng hắn cảm thấy nếu hắn nói sự thật, bạn học nhỏ chắc chắn sẽ tức giận.
Hắn nhớ tới chuyện trước đây mình nghe được, bạn học nhỏ trong lớp làm chân chạy vặt, trong lòng có một cái ý tưởng, hỏi: “Bạn học nhỏ, cậu còn nhận đơn không?”
“Cái gì…cậu muốn mình giúp cậu đi mua đồ sao?” Kỳ Tây ngạc nhiên, sao đó chợt nhận ra ý của dối phương, nói: “Đương nhiên nhận, cậu muốn mình mua giúp cậu cái gì?”
Nói xong, cậu lập tức đặt bút xuống, mỉm cười nhìn đối phương, ừm… lúc nào cũng phải nở nụ cười với khách hàng.
Tạ Diệu nhướng mày, trêu chọc: “Bạn học nhỏ, nụ cười thay đổi thật tự nhiên ha.”
Kỳ Tây không hiểu ý của hắn, ngơ ngác nói: “À…cảm ơn đã khen.”
Tạ Diệu nhịn không được cười khẽ, bạn học nhỏ đúng là đáng yêu.
Hắn nói: “Không nhờ cậu mua đồ, chỉ là Mai Mai bắt tôi viết bản kiểm điểm 2000 chữ, sao nào, biết viết không?”
Kỳ Tây không chút do dự: “Viết.”
Tuy rằng trước giờ cậu chưa từng viết kiểm điểm, nhưng cậu nghĩ chắc không khó, chỉ đơn giản viết mấy ngàn chữ thôi, không khó đâu nhỉ.
Bạn học Kỳ Tây nghĩ đơn giản vậy đó.
Vì thế Kỳ Tây thành công nhận đơn hàng mới, cậu rất vui vẻ, nhưng mà cũng có chút phiền não, ví dụ như là, lâu lâu Tạ Diệu lại nhìn qua chỗ cậu, đúng lý hợp tình nói là ‘kiểm tra tiến độ’.
Thiệt là, vừa mới đến tiết tự học thì đối phương lại tới nữa, một lần nữa mất đi chỗ ngồi, Lý Mai Thiên đành phải tủi thân ôm tập sách đi chỗ khác.
Thật đáng thương.
Kỳ Tây đã thân với Tạ Diệu hơn một chút, nói: “Có phải cậu lại ức hiếp bạn cùng bàn của mình không? Sau cậu ấy lại sợ cậu quá vậy?”
Đương nhiên Tạ Diệu không rảnh tới mức đi gây sự với người khác, nhưng trong lớp có nhiều người sợ hắn là sự thật, hắn lại chẳng hề để ý, nói: “Có thể tại tôi nhìn có vẻ hung dữ.”
Trời sinh Tạ Diệu rất dễ nhìn, cả người mang theo khí phách phấn chấn của thiếu niên, không chỉ không hung dữ, ngược lại khiến người ta dễ có thiện cảm.
Nhưng mà do trước đây hắn hay đánh nhau, trong trường lưu truyền nhiều tin đồn thất thiệt về hắn, vì vậy có rất nhiều bạn học sợ hãi hắn.
Nhưng qua cuộc nói chuyện giữa Tạ Diệu và Trần Mai Mai vào lúc Kỳ Tây mới nhập học, tâm địa của đối phương thật ra rất lương thiện, vậy mà vẫn luôn bị bạn học hiểu lầm, thật tội nghiệp…
Tạ Diệu ‘lương thiện’ đột nhiên thấy Kỳ Tây nhìn mình với ánh mắt đồng cảm, trong lòng nhịn không được bật cười, bạn học nhỏ này lại đang tưởng tượng gì đây?
Kỳ Tây là một người rất đơn thuần, suy nghĩ gì đều hiện hết lên mặt, đơn thuần như vậy thật sự rất dễ bị ức hiếp, tuy chuyện của Tào Tân là hiểu lầm, nhưng chưa chắc tương lai sẽ không xảy ra chuyện đó, ài…vẫn thật sự cần hắn che chở mà.
Nghĩ vậy, khóe miệng Tạ Diệu lại cong lên.
Hắn tiến đến trước mặt Kỳ Tây, nhìn thấy chữ viết quen thuộc trên tờ giấy kiểm điểm, thật sự rất đáng ngạc nhiên: “Bạn học nhỏ còn biết bắt chước chữ viết nữa hả?”
Hèn chi hôm qua còn mượn tập của mình.
Kỳ Tây gật đầu: “Nhưng mà vẫn có chút không giống, dù sao thời gian cũng gấp quá.”
Tạ Diệu nhìn chữ viết còn xem chút nữa tưởng là chữ của mình, cảm thấy bạn học nhỏ quá khiêm tốn.
Nhưng mà hắn vẫn nói: “Yên tâm, Mai Mai sẽ không nhận ra.”
Vốn dĩ Kỳ Tây còn đang lo lắng, nghe vậy thì nhẹ nhàng thở ra: “Vậy là tốt rồi.”
Nói xong, cậu lại cầm bút lên vui vẻ nói: “Còn thiếu 200 chữ nữa, cậu chờ chút, mình sẽ nhanh chóng viết xong.”
Tạ Diệu gật đầu, chống cằm nghĩ, xem ra hắn phải nhanh chóng tìm lý do khác rồi.
Triệu Triệu ngủ suốt cả buổi trưa, tỉnh lại thấy anh Diệu không có ở chỗ ngồi, xoa xoa mắt hỏi Ngô Kiện: “Anh Diệu đi đâu rồi?”
Ngô Kiện đang chơi game, nghe vậy thì chỉ về phía chỗ ngồi của Kỳ Tây, nói: “Nó vui quên đất trời luôn rồi.”
Triệu Triệu khiếp sợ: “Mày còn biết nói thành ngữ nữa hả?” Nói xong Triệu Triệu trừng lớn đôi mắt nhìn Ngô Kiện, vẻ mặt như muốn nói ‘tao không hề quen biết mày’.
Ngô Kiện: “…”
Đột nhiên cảm thấy ngứa tay là sao nhỉ?
Nhưng mà Triệu Triệu cũng không tiếp tục nói, mà nhìn về phía Tạ Diệu bên kia, hỏi: “Mày biết tại sao anh Diệu cứ đi tìm bạn học mới không?”
Ngô Kiện lắc đầu: “Không biết.”
Triệu Triệu nghĩ đến mấy ngày nay anh Diệu không về chỗ ngồi mà cứ chạy tới chỗ đó, đột nhiên có cảm giác đau đớn giống như ‘chồng’ không muốn về nhà mà cứ mỗi ngày chạy đến nhà của ‘hồ ly tinh’, để mình cô đơn lẻ loi, phòng không gối chiếc.
-
Hạ: mới mấy ngày mà anh Diệu đã mê con người ta rồi (O.O)