Không phải chứ, sao lại thành mình sai rồi?

Lúc này Triệu Triệu không khỏi nhớ đến câu: Trọng sắc khinh bạn.

Triệu Triệu không phục liếc Kỳ Tây một cái, được rồi, đúng là có đẹp hơn mình, nhưng mà…đây cũng không phải là lý do để anh Diệu nói mình xấu xa!

Mình xấu xa hồi nào?

Ngô Kiện lắc đầu thở dài, vỗ vai Triệu Triệu, thật sự chính là cái gì gọi là ‘miệng chó không mọc được ngà voi’: “Mày an giấc ngàn thu đi.”

“Đm, ông đây còn chưa chết đâu.” Triệu Triệu tức giận đấm một cái vào lưng của Ngô Kiện.

Tuy rằng Triệu Triệu không dùng sức, nhưng Ngô Kiện vô cùng làm lố mà ôm ngực nhe răng trợn mắt: “Mày…mày thật là độc ác…”

Triệu Triệu cảm thấy bó tay: “Giả bộ không giống gì hết.”

Tạ Diệu còn chưa đạt được mục đích, sao mà chịu dừng lại được? Hắn ngăn cản 2 người đang đùa giỡn, giọng điệu giống như Độc Cô Cầu Bại mà nói: “Ài, 2 đứa bây không hiểu đâu.”

Triệu Triệu lập tức không phục, nói: “Sao tụi tao lại không hiểu?”

Tuy rằng Triệu Triệu cũng không biết mình không hiểu cái gì, nhưng vẫn cố tỏ vẻ ‘tao nhất định không chịu thua’.

Ngô Kiện lại lắc đầu không nói lời nào, tuyệt đối không cho Tạ Diệu có cơ hội khoe khoang nữa, hơn nữa còn dùng ánh mắt ‘một lời khó nói hết’ mà nhìn Triệu Triệu.

Ngô Kiện lắc đầu thở dài, nhiều lần vậy rồi mà cái thằng này sao vẫn chưa ngộ ra chứ?

Quả nhiên Tạ Diệu vừa nghe Triệu Triệu nói, rất không biết xấu hổ mà tra lời: “Mày có đẹp trai bằng tao không? Có người viết kiểm điểm giùm không? Người giúp mày viết kiểm điểm có đáng yêu như bạn học nhỏ không?”

“…” Triệu Triệu căm hận, đúng là không nên nói chuyện với người vô lý mà, bây giờ hận không thể tát cho mình 2 cái, nhiều chuyện hỏi hắn làm gì cơ chứ?

Càng căm hận hơn chính là, Triệu Triệu không thể phản bác lại.

Aaaaa…bé Triệu trong lòng Triệu Triệu đang tức giận dậm chân nắm khăn tay.

Tạ Diệu đạt được mục đích, cố ý làm trò trước mặt 2 thằng bạn bằng hành động vuốt vẻ tờ giấy kiểm điểm rồi kẹp vào trong quyển vở, thoải mái vui vẻ duỗi người một cái, trong ánh mắt hối hận của Triệu Triệu, cảm thấy thỏa mãn nằm lên bàn nhắm mắt ngủ.

-

Sau khi hết tiết toán, Trần Mai Mai gọi Kỳ Tây đến văn phòng thầy một chuyến.

Trần Mai Mai ngồi trên ghế, cầm một cốc trà có tuổi đời khá lâu cùng với dòng chữ ‘vì dân phục vụ’ in trên đó lên uống một ngụm, ánh mắt nhu hòa nhìn Ký Tây, nói: “Sao rồi? Đã quen với lớp mới chưa?”

Kỳ Tây gật đầu: “Dạ, khá tốt ạ.”

Lại nói tiếp: “Các bạn học trong lớp đều rất tốt ạ.”

Thật ra Trần Mai Mai rất tin tưởng điểm này, tuy rằng trong lớp vẫn có một vài học sinh lười biếng, nhưng đều không phải là học sinh hư, loại chuyện như ăn hiếp bạn mới chúng sẽ không làm.

Thầy gật đầu nói: “Ừ, quen là tốt rồi, nếu sau này có chuyện gì có thể đến tìm thầy bất cứ lúc nào, không cần sợ làm phiền thầy, biết không?”

Thành tích của Kỳ Tây khi vừa mới chuyển tới khiến cho hiệu trưởng vô cùng coi trọng, sau khi nghe nói đối phương sẽ vào lớp mình, còn gọi riêng mình vào phòng mà ân cần dặn dò, kêu mình nhất định phải thường xuyên chú ý tới tình huống của Kỳ Tây, không được để xảy ra bất cứ sai lầm nào, ẩn ý trong lời nói giống như muốn bồi dưỡng Kỳ Tây trở thành thủ khoa tương lai của trường.

Đương nhiên Trần Mai Mai cũng rất coi trọng chuyện này, nếu không sẽ không chỉ mới mấy ngày đã gọi đối phương vào văn phòng hỏi thăm.

“Cảm ơn thầy.” Kỳ Tây ngoan ngoãn nói lời cảm ơn.

Trần Mai Mai xua tay, lại hỏi: “Em có theo kịp cách giảng bài của các giáo viên bộ môn không?”

“Kịp ạ, các thầy cô đều giảng bài rất hay ạ…”

Kỳ Tây trở về lớp học đã bị Tạ Diệu ôm lấy bả vai, Tạ Diệu vui vẻ nói: “Bạn học nhỏ, thầy Trần tìm cậu làm gì thế?”

Kỳ Tây có chút không quen mà giật giật, đẩy cánh tay hắn đang ôm mình ra, nói: “Cũng không có gì, thầy chỉ căn dặn kỳ thi lần này cố gắng thi tốt thôi.”

Cánh tay bị đẩy ra, Tạ Diệu cũng không giận, còn trêu chọc cậu: “Không ngờ bạn học nhỏ lại rất được coi trọng nha, nhưng mà thầy Trần cũng thật là, sao lại tạo áp lực lớn cho cậu vậy chứ?”

Nói xong, hắn nhẹ nhàng ‘chậc' một cái: “Cậu đừng nghe thầy, cứ làm đại đại là được.”

Không biết lời này chọc trúng điểm cười nào của Kỳ Tây, cậu phụt cười một cái, sau đó lại vội vàng nghiêm túc lại, nói: “Thi thố mà sao đại đại được? Chúng ta phải tuyệt đối nghiêm túc làm bài thi.”

Trái tim của Tạ Diệu bị vẻ mặt nghiêm túc của cậu làm cho ngứa ngáy, hắn nhẹ nhàng cọ cọ ngón tay của mình, đột nhiên rất muốn nhéo nhéo gương mặt phúng phính của cậu.

Chắc chắn là rất mềm, hắn nghĩ.

-

Sau khi tan học, Kỳ Tây đeo ba lô đi đến một căn biệt thự nhỏ, cậu vừa vào cửa, một người phụ nữ có gương mặt hao hao Kỳ Tây kích động chạy tới.

“Bé ơi, mau đưa ba lô cho mẹ nào.” Nói xong, cô giơ tay nhận lấy ba lô của Kỳ Tây, đau lòng nói: “Sao nặng thế? Chắc chắn là mệt muốn chết rồi nè.”

Kỳ Tây cảm thấy cạn lời, bó tay với mẹ: “Mẹ, trong cặp có 2 quyển sách à.”

Tuy rằng Kỳ Tây rất thích học tập, nhưng cậu cũng không phải học một cách mù quáng, sau khi tan học vẫn chừa chút thời gian nghỉ ngơi chứ không phải cắm đầu học liên tục.

Mẹ Kỳ không hề cảm thấy ngại ngùng, giơ tay gõ đầu Kỳ Tân một cái, phê bình: “Đứa nhỏ này, càng ngày càng không đáng yêu, mẹ quan tâm con mà.”

Kỳ Tây vì đề phòng mẹ tiếp tục càm ràm, ngoan ngoãn nói: “Cám ơn mẹ.”

Mẹ Kỳ quả thật rất hài lòng: “Được rồi, vào nhà ăn cơm thôi, không thể để bé cưng của chúng ta đói được.”

Trong lúc ăn cơm, mẹ Kỳ đột nhiên tò mò nhích lại gần Kỳ Tây, nhỏ giọng hỏi: “Bé ơi, kể mẹ nghe xem, lớp con có bạn học nào đẹp trai không?”

Kỳ Tây lập tức nghĩ tới Tạ Diệu, đối phương có vẻ ngoài ưu tú, không chỉ đơn giản dùng từ ‘đẹp trai’ là có thể miêu tả được.

Nhưng mà, cậu nhìn thấy nụ cười không tốt lành gì trên gương mặt của mẹ mình, lập tức chấn động, điên cuồng lắc đầu: “Không có, bạn nam lớp con rất xấu.”

Mẹ Kỳ lập tức lộ ra biểu cảm thất vọng, sau đó nghiêm túc giảng giải cho cậu nghe: “Bé ơi, mẹ sẽ không phản đối chuyện yêu đương của con, nhưng con không thể dẫn về một bạn nam xấu giới thiệu cho mẹ đâu đó.”

“Mẹ, con thích con gái.” Kỳ Tây không biết đã giải thích đến lần thứ mấy.

Cậu cảm thấy bất lực khi thấy mẹ chỉ gật đầu cho có lệ, dáng vẻ hoàn toàn không để ý lời cậu nói: “Được rồi được rồi, mẹ biết rồi, chỉ cần bạn con không xấu thì mẹ sẽ chấp nhận hết.”

“…” Kỳ Tây đột nhiên nghĩ tới hình ảnh ‘buồn đến mức muốn hút thuốc’.

Lúc này, cửa đột nhiên mở ra, một người đàn ông có diện mạo nho nhã đẩy cửa đi vào, Kỳ Tây giống như thấy được vị cứu tinh, vội vàng nói: “Mẹ ơi, ba về rồi nè.”

Cậu rất bức thiết muốn giúp ba mình tăng sức chiến đấu để hấp dẫn sự chú ý của mẹ.

Nhưng mà, mẹ Kỳ lười biếng chỉ liếc mắt nhìn ba Kỳ một cái, không chút hứng thú nào. Thậm chí còn nhỏ giọng lẩm bẩm: “Gần đây mẹ đang viết về học đường, không có hứng thú với đàn ông lớn tuổi.”

Không sai, mẹ Kỳ chính là một tác giả viết tiểu thuyết, hơn nữa còn viết truyện đam mỹ, có thể tưởng tượng ra cuộc sống nước sôi lửa bỏng từ nhỏ đến lớn của cậu và ba mình như thế nào.

Khi Kỳ Tây còn nhỏ thì còn đỡ, sự chú ý của mẹ đa số đều đặt lên người ba, đến khi cậu từ từ lớn lên, cậu mới hiểu được ba cậu thật không dễ dàng.

Điều làm cậu ấn tượng sâu sắc nhất chính là có một khoảng thời gian khi cậu còn nhỏ, trào lưu ‘mang thai chạy trốn’ vô cùng thịnh hành, mẹ Kỳ là một tác giả viết truyện đương nhiên lúc nào cũng phải cập nhật xu hướng mới, nhưng mà thực tế không cho phép, bởi vì con trai của mẹ đã lớn rồi, hơn nữa không biết đến khi nào mẹ mới lại ‘mang thai’, mẹ đành phải linh hoạt thay đổi, từ ‘mang thai chạy trốn’ thành ‘mang con chạy trốn’.

Thử tưởng tượng xem, lúc ba Kỳ về nhà, không thấy vợ và con đâu, chỉ có một mình ba cô đơn trong căn biệt thự trống vắng…

Tuy bên ngoài mẹ Kỳ lẩm bẩm như vậy, nhưng vẫn vui vẻ chạy ra cửa cho ông xã của mình một cái ôm, còn làm nũng: “Ông xã~ sao đến giờ anh mới về?”

Ba Kỳ dịu dàng hôn lên trán mẹ Kỳ, giải thích: “Học sinh có chút vấn đề phải giải quyết nên trở về trễ.”

“Ò…vậy ông xã vất vả rồi.” Giọng mẹ Kỳ vô cùng êm ái.

Kỳ Tây đã thấy quá nhiều thành quen, dù sao từ nhỏ đến lớn 2 người thân thiết chưa bao giờ tránh mặt cậu.

Trong lòng cậu vô cùng bình tĩnh, thậm chí còn muốn nói với ba, vợ của ba còn mới chê ba già kìa.

Tuy là nói như vậy, nhưng thật ra ba Kỳ cũng chỉ mới 40 thôi, gương mặt ba rất anh tuấn, cả ngươi mang theo khí chất của người đọc sách, năm tháng lắng đọng trên người ba khiến ba càng thêm mê người.

Hơn nữa, ba hiện tại là giáo sư đại học, vẫn luôn tiếp xúc với người trẻ tuổi tinh thần bồng bột phấn chấn nên tâm hồn của ba cũng trẻ theo, nhìn trẻ hơn so với tuổi thật nhiều.

2 người làm trò nhão nhão dính dính trước mặt con trai mà không hề có chút ngại ngùng nào, Kỳ Tây cảm thấy mình cũng thật tội nghiệp.

Cũng may ba Kỳ còn nhớ mình có một đứa con trai, quan tâm hỏi han cậu vài câu.

Kỳ Tây nghiêm túc trả lời, cũng ăn cơm xong, cậu giống như trút được gánh nặng: “Con về phòng đọc sách đây.”

 Ba Kỳ gật đầu: “Không cần quá mệt mỏi nhé.”

Kỳ Tấy trả lời ‘biết rồi ạ’, sau đó ôm ba lô nhanh chóng chạy lên lầu, cậu không muốn xem bọn họ show ân ái một chút nào.

Cậu vào phòng, mở điện thoại lên, phát hiện trên wechat xuất hiện một chấm đỏ, bấm vào xem thì ra là Tạ Diệu.

Cậu không suy nghĩ liền đồng ý.

Ảnh đại diện của đối phương rất đơn giản, một tờ giấy trắng viết tên hắn bằng mực đen, Kỳ Tây nhận ra được đó là chữ của Tạ Diệu.

Chữ của hắn cũng như tính cách của hắn, mang theo sự kiêu ngạo trong đó.

Kỳ Tây lướt wechat một chút thì cảm thấy nhàm chán, tuy tiện ném điện thoại qua một bên, vui vẻ mở sách toán của mình ra.

Sách này là Trần Mai Mai cho cậu, cái này không thể mua được ở bên ngoài, lúc còn ở lớp Kỳ Tây cũng đã mở ra xem sơ sơ, đúng thật là mới mẻ độc đáo.

Hơn nữa theo như Trần Mai Mai nói vẫn còn một số sách bài tập khác nữa, giáo viên bộ môn sẽ đưa cho y sau.

Cậu cầm sách trong tay, mình đúng là không chọn sai trường học, nghĩ như vậy, nụ cười của cậu cũng tươi hơn vài phần.

Ngày hôm sau, Kỳ Tây lấy áo khoát đồng phục được phơi trên giá xuống mặc vào, lúc cậu ra ngoài lại run cầm cập, cảm thấy thời tiết thời tiết hôm nay thật lạnh, chẳng lẽ lại hạ nhiệt độ rồi sao?

Nghĩ như vậy, cậu ôm áo khoát thật chặt, có lẽ do ánh nắng sáng sớm ấm áp, cậu không hề chú ý tới sau lưng áo khoát bị rách một lỗ lớn, gió lùa từ cái lỗ đó vào, không lạnh mới là lạ.

Vì vậy lúc Tạ Diệu nhìn thấy cậu, lần nữa hiểu lầm, hắn cảm thấy chua xót, chẳng lẽ trong nhà bạn học nhỏ nghèo khó đến mức phải mặc đồ rách sao?

Hắn nghĩ như vậy, lập tức đi phía sau cản lại ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của người khác.

-

Hạ: người ta ở biệt thự đó ông cố ơi, ông overthinking quá, coi chừng sau này không có quần mà đội nhá.

Mà mẹ của bé Kỳ giống như biết trước được tương lai ấy nhỉ, nói như đúng rồi luôn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play