Dáng người mẹ Tiền Khố hơi khòm, nhìn rất đáng thương, nếu Trần Mai Mai, hiệu trưởng, còn có chủ nhiệm lớp của Tiền Khố không chứng kiến được sự vô lại của cô ta cả buổi sáng nay thì rất có khả năng nảy sinh sự đồng lòng với cô ta.
Nhưng suốt buổi sáng, đối phương đều trưng ra dáng vẻ không đồi tiền được thì sẽ không đi, thật sự khiến người khác khó chịu, cho nên bây giờ cho dù cô ta có giả vờ đáng thương như thế nào thì cũng không khiến người ta cảm thấy đồng cảm được.
Hiệu trưởng xoa xoa giữa chân mày, nói: “Mẹ Tiền Khố, tâm trạng của cô tôi có thể hiểu được, cho nên chúng tôi có thể bảo đảm, phí khám chữa bệnh của Tiền Khố sẽ do bạn học ra tay đánh trò ấy chịu trách nhiệm, hơn nữa cũng khiến cho bạn học đó ghi nhớ sâu sắc.”
Mẹ Tiền Khố nghe xong, nghĩ vậy sao mà được? Con của cô ta vốn dĩ không bị gì nghiêm trọng hết, cho dù có giả vờ như bị gì ghê gớm lắm thì cũng chỉ vét được vài trăm, cô ta nghe nói, cái đứa đánh con mình, trong nhà không phải là không có tiền, sao cô ta có thể không bòn rút một chút chứ, đối phương có tiền mà, lấy có vài ngàn ra không phải dễ như trở bàn tay sao? Mắc gì phải tính toán chi li như vậy? Trong lòng mẹ Tiền Khố không khỏi oán giận.
Hiệu trưởng nhìn thấu suy nghĩ của cô ta, lập tức nghiêm mặt, nói: “Mẹ Tiền Khố, nếu cô muốn làm lớn chuyện này lên, cô cũng biết, em học sinh kia đã nói, con trai cô cứ đeo bám gây phiền toán cho trò ấy, chuyện này không chỉ đơn giản là học sinh phạm lỗi, mấy năm gần đây, phía trên rất nghiêm khắc trong việc gây rối trật tự học đường, nếu thật sự bị điều tra, chỉ sợ con trai cô…”
“Này…” Mẹ Tiền Khố lập tức hoảng sợ, cô ta không nghĩ mọi chuyện lại nghiêm trọng như vậy.
Trầm Mai Mai vẫn luôn nghẹn trong lòng, thấy đối phương như vậy, cười nói: “Tôi sẽ gọi điện thoại cho phụ huynh của Tạ Diệu và Chu Trình tới đây.” Chu Trình chính là bạn học nữ bị Tiền Khố quấy rối.
Nói xong thầy làm bộ lấy di động ra, mẹ Tiền Khố sao dám đánh cược tương lai của con trai mình được? Cô ta lập tức ngăn cản: “Chuyện này tôi không truy cứu nữa.”
Trần Mai Mai lập tức ra vẻ như muốn tốt cho cô ta: “Sao mà được? Thương tích của Tiền Khố ‘nghiêm trọng’ như vậy, cho dù cô không truy cứu, tôi cũng phải nghiêm túc giáo dục lại học sinh lớp tôi mới được. Tuy rằng bạn học cùng lớp bị ức hiếp, nhưng trò ấy không nên xúc động, trực tiếp ra tay với bạn học Tiền Khố được, quả thực rất không nên.”
Hiệu trưởng biết rõ tính Trần Mai Mai, im lặng đứng một bên không ngăn cản.
Mẹ Tiền Khố nghe giọng điệu trào phúng của thầy, mặt nóng lên, nhưng không thể phát tiết ra được, chỉ có thể cắn răng xin lỗi: “Rất xin lỗi, là Tiền Khố sai, không trách bạn kia được, thầy Trần, thầy yên tâm, sau này tôi nhất định sẽ không để chuyện này xảy ra nữa.”
Nói xong, thấy Trần Mai Mai vẫn không nói gì, cô ta đành phải quay đầu xin sự giúp đỡ của cô chủ nhiệm: “Cô Ngô, dù sao Tiền Khố cũng là học sinh lớp cô, cô xem, nói giúp thầy Trần giùm tôi một tiếng được không?”
Bởi vì chuyện của Tiền Khố, cô Ngô cũng cảm thấy xấu hổ, ngày thường Tiền Khố thích đối nghịch với cô, cô chỉ là một giáo viên nữ, không cách nào trị được Tiền Khố.
Cô hận không thể tống cổ cái đứa học sinh như Tiền Khố ra khỏi lớp mình, nhưng bây giờ không phải là thời điểm thích hợp, chỉ bằng một người phụ nữ đanh đá như mẹ Tiền Khố, chắc chắn cô cũng bị liên lụy.
Hơn nữa cô có thể nhìn ra, Trần Mai Mai không phải muốn làm lớn chuyện này, vì thế cô cũng theo lời mẹ Tiền Khố mà khuyên vài câu.
Quả nhiên Trần Mai Mai nghe cô Ngô nói xong, chậm rãi cất điện thoại đi, thờ dài nói: “Cô Ngô, chúng ta cũng quen biết nhiều năm, tôi cũng không muốn làm cô khó xử, nếu như vậy, chuyện này thôi vậy.”
Ngoài mặt thì cô Ngô gật đầu, bên trong thì lén chửi thầm, sao cô lại không biết, bản thân cô nào có quan hệ tốt với Trần Mai Mai như vậy. Trước đây Trần Mai Mai chắc là có học qua lớp diễn xuất rồi.
Mẹ Tiền Khố nghe vậy thì thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng Tiền Khố nhận được tiền viện phí, Tạ Diệu bị viết kiểm điểm 2000 chữ.
Tạ Diệu: “…”
Triệu Triệu cảm thấy anh Diệu hăng hái làm việc tốt mà còn phải viết kiểm điểm, vô cùng bức xúc, tức giận nói: “Mai Mai nghĩ gì vậy? Còn bắt mày viết kiểm điểm, không được, tao đi tìm thầy ấy.”
Nói xong lập tức vén tay áo lên giống như chuẩn bị đi đánh lộn tới nơi.
Tạ Diệu dựa vào ghế, không nhanh không chậm nói: “Làm sao? Mày định một mình đối đầu với Mai Mai à?”
Triệu Triệu dừng một nhịp, nhớ tới hình thể của Trần Mai Mai, người lập tức héo queo.
Triệu Triệu đánh không lại!
Triệu Triệu không lên tiếng, lui cui ngồi vào chỗ ngồi trước mặt Tạ Diệu.
Ngô Kiện nhíu mày: “Anh Diệu định bỏ qua như vậy?”
Tạ Diệu cong môi: “Đương nhiên không, không nhìn xem anh Diệu của mày là ai?”
Triệu Triệu nghe xong lập tức hăng hái, cậu ta ghé lại gần nhỏ giọng nói: “Anh Diệu nói mau, khi nào tụi mình đi xử nó?”
Tạ Diệu lắc đầu từ chối: “Không cần.” Hắn nhìn về phía trước, nói: “Tự tao giải quyết.”
Triệu Triệu và Ngô Kiện nghe hắn nói như vậy thì cũng không rối rắm nữa, bởi bọn họ biết, thằng nhóc Tiền Khố này chết chắc rồi.
Vì thế ngày hôm sau trong trường truyền tai nhau một sự kiện, nói Tiền Khố đánh nhau bị trường học phát hiện. Tiền Khố mới vừa phạm lỗi tương tự mà còn không biết hối lỗi, trường học lập tức quyết định xử phạt Tiền Khố, hơn nữa còn yêu cầu Tiền Khố viết bản kiểm điểm 5000 chữ, thứ hai lúc chào cờ phải đọc bảng kiểm điểm trước toàn trường.
Đương nhiên chuyện này vẫn không đủ thu hút sự chú ý của mọi người, sở dĩ chú ý, hoàn toàn bởi vì lúc bị chủ nhiệm giáo dục bắt được, chỉ có một mình Tiền Khố. Nhưng chủ nhiệm giáo dục một mực khẳng định Tiền Khố đánh nhau, thầy nói năng hùng hồn đầy đủ lý lẽ: “Tôi nhìn thấy trò ấy và người khác đánh nhau rõ ràng, chẳng qua tên còn lại chạy quá nhanh, tôi không thấy rõ ràng tên kia như thế nào, nhưng Tiền Khố thì tôi thấy rõ ràng, mặc kệ có thể tìm được người đánh nhau với trò ấy hay không, loại hành vi này không thể bỏ qua được.”
Mặt Tiền Khố bị người ta đánh sưng như cái đầu heo, cảm thấy mình quá oan ức, không biết gì bị đánh cho một trận, mình đánh trả cũng sai sao?
Nhưng chủ nhiệm giáo dục cứ khăng khăng chĩa mũi nhọn về phía Tiền Khố, nói Tiền Khố đánh nhau, cho dù Tiền Khố giải thích thế nào thầy cũng không tin.
Thật ra cũng không thể trách được chủ nhiệm giáo dục, bởi vì trước đây Tiền Khố cũng không ít lần đánh nhau, mà lần nào chủ nhiệm giáo dục cũng không bắt được Tiền Khố.
Cho nên thầy luôn ôm cục tức trong lòng, lần này vất vả lắm thầy mới bắt được Tiền Khố, sao mà không nghiêm khắc phạt Tiền Khố cho được? Khiến cho thằng nhóc này phải trở nên ngoan ngoãn nghe lời thầy hơn.
“Ha ha ha, chắc tao cười tới chết.” Trong phòng học của lớp 11/3, Triệu Triệu nghe được tin tức mà Ngô Kiện hỏi thăm, cười nghiêng ngã, thiếu chút nữa lật luôn cái bàn.
Triệu Triệu vỗ lên mặt bàn, sau đó tặng cho Tạ Diệu một ngón tay cái: “Anh Diệu, không hổ là mày, thằng nhóc Tiền Khố đợt này mệt mỏi rồi đây.”
Tạ Diệu đắc ý cười cười: “Cũng không xem anh Diệu đây là ai? Thằng cháu trai Tiền Khố này, muốn đấu với ông nội nó hả? Không biết tự lượng sức mình.”
Triệu Triệu cũng hùa theo: “Đúng rồi, anh Diệu đã viết kiểm điểm chưa?”
“…” Tạ Diệu đơ cái mặt ra, lấy chân đá ghế Triệu Triệu một cái: “Biến…”
Triệu Triệu vô tội: “Tao có lòng tốt nhắc nhở mày mà, không phải mày không biết, Mai Mai…”
Dưới ánh mắt giết người của Tạ Diệu, Triệu Triệu rốt cuộc cũng im lặng, lập tức quay trở lại vị trí của mình, giấu đầu lò đuôi nói nhỏ với Ngô Kiện: “Tao có chuyện muốn nói, lại đây lại đây…”
Vừa nói vừa lén lút nhìn về phía Tạ Diệu, thấy hắn không nhìn mình, lúc này mới nhẹ nhàng thở phào, quả thật hù chết mình mà.
Tạ Diệu thấy dáng vẻ ngu ngốc của Triệu Triệu, Tạ Diệu lắc đầu đi ra khỏi lớp.
-
Bên này Kỳ Tây lại tiếp nhận đơn hàng lớn, hấp tấp chạy đến siêu thị nhỏ cạnh trường mua một túi đồ ăn vặt.
Bạn học này trả phí mua hộ không ít, thật ra trong lòng cậu rất ngại, cho nên cậu mới cố gắng rút ngắn thời gian, hầu như là chạy chứ phải không phải đi nhanh nữa.
Vì vậy, lúc Tạ Diệu lắc lư đi ra ngoài thì nhìn thấy bạn học nhỏ ngoan ngoãn cầm theo một túi đồ thật to, trên đầu đầy mồ hôi, gương mặt trắng nõn bởi vì chạy vội mà ửng hồng. Tạ Diệu nhướng mày, đi sang bên cạnh 2 bước, Kỳ Tây không kịp phòng ngừa đột nhiên bị cản đường, cậu ngẩng đầu lên xem là ai.
“Bạn học nhỏ, thích ăn vặt dữ vậy hả?” Tạ Diệu nhướng mày nhìn túi đồ siêu to trong tay Kỳ Tây.
Kỳ Tây không ngời là Tạ Diệu, nhớ tới đối phương từng giúp mình, nghĩ một hồi, lây một bao que cay từ trong túi đồ ra: “Cái này cho cậu, cảm ơn chuyện lần trước.”
Cậu nhìn túi đồ ăn siêu to trong tay, lại nhìn bao que cay 5 tệ trước mặt, có chút ngượng ngùng, giống như bản thân là một người keo kiệt vậy.
Nhưng không có cách nào khác, bao que cay này cậu mua từ phần tiền dư, ngoại trừ cái này, tất cả đồ trong bao đều là của người khác.
Thật ra Tạ Diệu cũng không nghĩ nhiều như vậy, hắn nhận lấy bao que cay của Kỳ Tây, vẻ mặt trở nên vui vẻ mà mắt thường cũng có thể nhìn thấy được.
Chưa đợi hắn lên tiếng, Kỳ Tây đã nói trước: “Mình còn có việc, đi trước đây, hẹn gặp lại.”
Nói xong lập tức chạy vội về lớp học.
Tạ Diệu chăm chú nhìn bao que cay trong tay mình một lúc lâu, rốt cuộc cũng nở một nụ cười tươi tắn, nhét que cay vào túi áo, nhấc chân đi phía sau Kỳ Tây.
Kỳ Tây vào lớp, trước tiên đưa những món đồ khác cho những bạn xung quanh Tào Tân, còn hơn nữa đồ trong túi thì đưa cho Tào Tân, tươi cười nói: “Tất cả trong này là của cậu.”
Vị này chính là khách hàng lớn, tuy rằng lúc trước có chút không thích, nhưng tiền tài bày ra trước mặt, vậy thì những thứ khác không quan trọng nữa, Kỳ Tây cũng trở nên nhiệt tình hơn.
Chuyện này khiến cho Tào Tân nhớ tới hành vi trước đây của mình, càng thêm ngượng ngùng. Tào Tân gãi đầu, tìm chuyện để nói: “Cậu có mua đồ ăn cho cậu không?”
“Hả? Hiện tại mình không muốn ăn lắm.” Kỳ Tây nói, cậu không nói dối, mới vừa ăn sáng xong nên đến giờ cậu vẫn chưa đói lắm.
Tào Tân nghe vậy thì ngẫm nghĩ một lát, lấy một gói đồ ăn trong túi ra, nói: “Cái này cho cậu.”
Tào Tân nghĩ, cái này coi như lời xin lỗi chuyện lần trước đi.
Kỳ Tây lập tức lắc đầu từ chối: “Không cần không cần.”
Cậu làm việc rất có nguyên tắc đó, kiên quyết không nhận đồ của khách, Kỳ Tây âm thầm giữ vững nguyên tắc.
Nhưng Tào Tân cũng rất kiên trì, có thể là do thật sự băn khoăn chuyện mình làm lúc trước, nói: “Tôi cũng ăn không hết đâu, cậu cầm lấy đi.”
Vốn dĩ Tạ Diệu mang theo tâm trạng tốt đẹp đi vào lớp, đột nhiên không ngờ lại nhìn thấy một màn này, sắc mặt hắn lập tức đen lại.