Tạ Diệu nhìn phản ứng của mọi người, lại nhìn về phía Kỳ Tây, cười: “Được rồi bạn học nhỏ, mới tới mà đã thu hút không ít sự chú ý rồi ha.”
Kỳ Tây đặc biệt muốn đối phương xóa chữ ‘nhỏ’ đi, nhưng đối phương lại giúp mình, nếu nói ra thì lại bị coi như không biết tốt xấu.
Cậu nghĩ nghĩ nói: “Cảm ơn.”
Tạ Diệu không ngờ cậu lại đột nhiên nói cảm ơn, lắc đầu nói không có gì.
“Cậu là học sinh mới tới hả?” Lúc này Triệu Triệu mới chợt nhận ra.
Tạ Diệu cạn lời nhìn về phía cậu ta, một hồi lâu rốt cuộc cũng nghẹn ra được một câu: “Mày thật là thông minh.”
Lời này nói ra ai cũng có thể nghe được sự trào phúng trong đó, nhưng đối phương lại là Triệu Triệu, chẳng những không hiểu, mà còn gãi đầu, ngượng ngùng nói: “Ha ha, phải không? Thường thôi, thường thôi.”
Tạ Diệu: “…”
Kỳ Tây không ngốc mà cứ đứng ngơ ngác ở đó, cậu nhìn một vòng quanh lớp học, rốt cuộc cũng chọn được 1 vị trí, ôm sách đi qua đó.
Các bạn nữ trong lớp thấy Kỳ Tây không chọn chỗ ngồi cạnh họ thì tỏ vẻ tiếc nuối, đặc biệt là Trần Hoạt Tường, cô bạn thậm chí còn lẩm bẩm: “Sao mình lại không có bạn cùng bàn nhỉ?”
Bạn ngồi cùng bàn của cô: “…”
Ngồi cùng bàn là một bạn nam, bạn nam này không biết dùng từ nào để hình dung tâm tình vi diệu của mình lúc này, thử nói: “Không lẽ bà không cảm thấy bạn ngồi cùng bàn của bà rất tốt sao?”
Nói xong, bạn nam lập tức ngồi ngay ngắn, cố gắng thể hiện bản thân không thua kém gì cái tên ẻo lả, trắng trẻo mới tới kia.
Không sai, hình tượng của Kỳ Tây trong suy nghĩ của bạn nam này chính là ‘tên ẻo lả, trắng trẻo’.
Trần Hoạt Tường nghe xong không thèm nhìn bạn nam lấy một cái, cúi đầu đọc sách, nói cho có: “Ông nói đúng.”
Thái độ cực kỳ có lệ, bạn ngồi cùng bàn cảm giác trái tim mong manh dễ vỡ của mình hoàn toàn bị tổn thương.
Thật khổ sở, ài…
Kỳ Tây cũng không biết mình bị gán cho cái biệt danh ‘tên ẻo lả, trắng trẻo’, cậu đi vào chỗ ngồi, lau sạch sẽ từng chút từng chút bụi bám trên bàn.
Bạn ngồi cùng bạn của cậu là một bạn nam có vẻ hướng nội, nhưng mà trong lòng khá tốt bụng, còn cố tình dừng bút trong tay mình lại để giúp cậu sắp xếp lại sách vở.
Bận việc trong chốc lát, rốt cuộc cũng đã sắp xếp xong, Kỳ Tây mỉm cười lộ ra 2 lúm đồng tiền, vui vẻ nói: “Tớ tên là Kỳ Tây, còn cậu?”
Bạn nam cũng ngượng ngùng cười: “Tớ là Lý Mai Thiên.”
Kỳ Tây rất có thiện cảm với Lý Mai Thiên, chủ động nói chuyện với cậu bạn trong chốc lát, 2 người trò chuyện vô cùng vui vẻ.
Còn Tạ Diệu bên kia, trong lúc vô tình nhìn thoáng qua phía Kỳ Tây, thấy Kỳ Tây trò chuyện vui vẻ với người khác, lại nghĩ đến thái độ lạnh nhạt của cậu đối với mình.
Anh Diệu trước giờ có bị đối xử lạnh nhạt như vậy đâu, trong lòng đột nhiên có chút khó chịu, nhưng mà đối phương chỉ là một bạn học xa lạ, hắn cũng không rối rắm quá lâu, nhanh chóng ném chuyện này ra sau đầu.
Hôm qua hắn không có nghỉ ngơi tốt, đang chuẩn bị nằm dài lên bàn ngủ bù thì có người khều vai hắn.
Tạ Diệu ngẩng đầu nhìn, phát hiện ra là thằng bạn tốt Ngô Kiện, nhưng mà hắn vẫn luôn rất ghét người khác quấy rầy hắn ngủ, liếc mắt nhìn Ngô Kiện: “Có chuyện thì nói mau.”
Ngôn Kiện là anh em tốt nhiều năm của Tạ Diệu, đương nhiên biết thói quen của hắn, lập tức chột dạ, đẩy nhanh tốc độ nói chuyện, giận dữ nói.
“Không phải tối qua mày đánh thằng nhóc Tiền Khố kia sao? Ai biết cmn cả gan dám đi méc phụ huynh, bây giờ mẹ nó đang làm loạn ở phòng hiệu trưởng kìa.”
Ta Diệu nghe vậy thì cười nhạo: “Nó đúng là không biết xấu hổ.”
Ngô Kiện nghiến răng nghiến lợi nói: “Còn không phải sao, mẹ nó còn nói mày dọa đến con trai bả, bắt mày bồi thường thiệt hại tinh thần nữa kìa. Nói mày ảnh hưởng đến việc học của nó. Phì, cả nhà nó thật không biết xấu hổ, thành tích của con bả như vậy mà cũng sợ người khác ảnh hưởng nữa hả? Bả không coi lại con bả là cái dạng gì? Còn dám động tay động chân với bạn học nữ, thật khốn kiếp.”
Ngô Kiện càng nói càng tức giận, giọng nói cũng không kiềm chế được mà lớn hơn bình thường, Ta Diệu cười cười không nói chuyện, nếu là người khác chắc chắn sẽ sợ thằng vô lại này, nhưng hắn không sợ.
“Ngô Kiện, trở về chỗ ngồi của em đi, không nghe thấy chuông vào lớp hay sao?” Một giọng nói tức giận cắt ngang lời nói của Ngô Kiện.
Ngô Kiện quay đầu lại, quả nhiên nhìn thấy gương mặt đen thui của giáo viên văn đang đứng trên bục giảng.
Nếu như hỏi lớp 11/3 sợ nhất là giáo viên nào, ngoại trừ Trần Mai Mai, thì chính là giáo viên văn này, không phải do tính tình của cô không tốt, mà chỉ cần các bạn chọc cô tức giận, sẽ bị cô gọi lên văn phòng nói chuyện, hơn nữa cô còn là người thích giảng đạo lý, có tác dụng tẩy não cực mạnh, không biết còn tưởng rằng cô đang bán hàng đa cấp nữa đó.
Ngô Kiện lập tức nở nụ cười lấy lòng, co đầu rụt cổ đi về chỗ ngồi.
Không phải sợ cô, mà là cô quá phiền, khiến Ngô Kiện có một loại cảm giác sợ hãi bị chi phối.
Chẳng lẽ đây là huyết mạch áp chế trong truyền thuyết? Tô Kiện đột nhiên nghĩ đến khái niệm này trong tiểu thuyết tu tiên được mọi người yêu thích.
Mà Kỳ Tây cũng được bạn cùng bàn Lý Mai Thiên phổ cập chút kiến thức, lập tức vô cùng kính nể cô giáo mới gặp lần đầu này, dù sao vừa nhìn qua liền biết Ngô Kiện thuộc loại học sinh cá biệt trong lớp rồi.
Ngô- cá biệt- Kiện vừa ngồi vào chỗ đã nhanh chóng cúi đầu chơi di động, cô văn cũng lười để ý, chỉ cần không ảnh hưởng đến người khác là được.
Nhưng mà sáng nay khi nghe Trần Mai Mai nói xong, cô đột nhiên tò mò đối với Kỳ Tây, trong tay cô còn có phiếu điểm trước đây của Kỳ Tây, thành tích như vậy không chừng sẽ được tất cả giáo viên để ý đây.
Tuy nhiên cô không thể hiện ra rằng mình chú ý quá nhiều đối với Kỳ Tây, chỉ nhìn thoáng qua, lên tiếng giải thích với đám học sinh lớp 11/3 này một chút: “Bởi vì thầy Trần có việc đột xuất, cho nên tiết này tôi sẽ dạy thay.”
Còn cụ thể là chuyện gì, nghĩ một chút là biết, chắc chắn có liên quan đến chuyện đánh nhau của Tạ Diệu hôm qua.
Ngô Kiện lại bực bội mắng Tiền Khố 2 câu, kết quả nhìn thấy Tạ Diệu ngồi phía trên đang ngủ gục, thằng bạn cùng bàn là Triệu Triệu thì lại đánh game Vương giải vinh diệu đến hăng say, không ai chú ý đến mình, chỉ có thể nuốt cục tức vào bụng.
Buổi sáng Kỳ Tây học xong 2 tiết, không thể không nói, chất lượng dạy học của trường trung học số1 thật sự rất tốt, không hổ là trường học được cậu lựa chọn kỹ càng, Kỳ Tây vui vẻ tự tán thưởng mình.
Cậu nói với Lý Mai Thiên một tiếng là sẽ đi ra ngoài dạo để cho đôi mắt nghỉ ngơi một chút.
Không ngờ đi chưa được 2 bước, đã bị một người duỗi chân cản đường, Kỳ Tây ngẩng đầu nhìn lên thì nhìn thấy một bạn nam đang giương cằm khiêu khích nhìn mình, nhìn qua là biết cậu ta cố ý đưa chân ra.
Kỳ Tây không ngờ ngày đầu tiên chuyển trường đã có người gây sự, cậu bình tĩnh nói: “Làm phiền cậu tránh ra.”
Ban nam kia tùy tiện dựa lưng vào ghế: “Đường đi này của nhà mày hả? Tao duỗi chân cũng phải xin phép mày à.”
Kỳ Tây cúi đầu không nói gì, cậu đang suy nghĩ nên dùng cách gì để đối phương ngoan ngoãn rút chân lại mà không cần động thủ.
Nhưng mà dáng vẻ này của cậu trước mặt người khác chính là đang sợ hãi.
Nhóm học sinh chú ý tới tình huống bên này bắt đầu lo lắng.
Lúc mới khai giảng, Tào Tân giở thói ăn hiếp bạn học, cuối cùng vẫn là Ta Diệu nhìn không thuận mắt đánh cho Tào Tân một trận, đối phương mới chịu yên phận.
Hiện tại bọn họ lại nhìn thoáng qua chỗ Tạ Diệu, phát hiện đối phương đang nằm ngủ, trong chốc lát chắc không thức dậy.
Tào Tân cũng cho là Kỳ Tây đang sợ hãi, hài lòng cười khinh một tiếng, móc trong túi ra một tờ tiền giấy màu hồng đặt lên trên bàn: “Ê người mới, mày đi ra căn tin mua cho tao một chai coca đi.”
Kỳ Tây chậm rãi ngẩng đầu lên, đôi môi hơi hé mở: “Chân…”
Tào Tân không nghe rõ cậu nói gì, thấy cậu bất động, lại móc từ trong túi ra một tờ tiền giống như vậy, kiêu ngạo nói: “Tiền dư cho mày.”
Đôi mắt Kỳ Tây tỏa sáng, lời chưa kịp nói ra nhanh chóng được nuốt lại, không rút chân về cũng được.
Nhóm học sinh xung quanh thấy vậy càng thêm tức giận, Tào Tân này quả thật coi thường người khác quá đáng! Vậy mà lại dùng tiền làm nhục bạn học mới đến.
Không thấy bạn học mới bị ăn hiếp đến mức suýt khóc hả? Bọn họ tức giận, bạn học mới tới quá đáng thương.
Mà bạn học mới đáng thương trong mắt bọn họ đột nhiên nở một nụ cười vô cùng xinh đẹp, dưới ánh mắt khiếp sợ của bọn họ, nhanh như chớp chộp lấy tờ tiền bỏ vào túi áo.
Kỳ Tây nói: “Được, xin hỏi ngài muốn uống lạnh hay không lạnh?”
Có thể là bị thái độ phục vụ chuyên nghiệp của Kỳ Tây dọa sợ, Tào Tân ngơ ngác nói: “Lạnh…lạnh…”
Mới nãy còn hùng hổ, sao giờ lại nói lắp rồi? Nhưng mà đối phương là khách hàng của mình, cậu đương nhiên sẽ không làm tổn thương lòng tự trọng của đối phương, lập tức nói tiếp: “Được, một lon coca lạnh.”
Nói xong cậu lập tức chạy khỏi tầm mắt của mọi người.
Gấp nha, cậu mới vừa xem đồng hồ, còn 5 phút nữa là vào tiết học rồi, phải chạy thật nhanh mới kịp.
Nhóc học sinh xung quanh: “…”
Chưa đợi bọn họ kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra đã thấy Kỳ Tây chạy về với gương mặt đỏ hồng, tốc độ này…Đây là sức mạnh của đồng tiền sao?
Kỳ Tây không biết suy nghĩ của nhóm học sinh xung quanh, cậu thở phì phò chạy đến chỗ ngồi của Tào Tân, đặt lon coca còn tỏa ra hơi lạnh lên bàn: “Co…coca của cậu.”
Có thể do thời tiết bên ngoài quá nóng, cũng có thể là mệt, gương mặt vốn trắng nõn của Kỳ Tây trở nên ửng hồng, Tào Tân nhất thời sửng sốt, hoàn toàn quên mất chuyện mình mới gây sự với người ta, ngây ngốc gật đầu.
Kỳ Tây đứng tại chỗ nghỉ mệt, nhìn đồng hồ, phát hiện ra còn 2 phút, gật đầu tán thưởng tốc độ của mình.
Cậu ngẫm nghĩ rồi lại nở nụ cười tới Tào Tân: “Khách hàng thân mến, nếu ngài còn có yêu cầu gì, nhớ tới tìm tôi nhé.”
Tào Tan: “Được…”
Bạn nữ bên cạnh Tào Tân thấy vậy nói: “Mình có thể nhờ cậu mua đồ giùm được không?”
Kỳ Tây nghe vậy lập tức nở nụ cười tiêu chuẩn: “Đương nhiên là được.”
Bạn nữ đột nhiên rung rinh trước nụ cười của cậu, cảm thấy mặt mình hình như hơi nóng.
Vì thế, ngày đầu tiên Kỳ Tây tới trường, thành công mở rộng công việc của mình, ai có yêu cầu cần cậu hỗ trợ sẽ viết lên một tờ giấy, cậu rất lài lòng với việc này.
Như vậy chuyện kia có thể không cần cho ba mẹ biết.
Kỳ Tây vui vẻ cầm cuốn sổ nhỏ của mình lên ghi chép.
Buổi chiều, Trần Mai Mai đã xử lý xong chuyện của Tạ Diệu, tuy mẹ của Tiền Khố có chút vô lại, nhưng dù sao cũng là con của cô ta ức hiếp bạn học trước, lại có bạn học nữ bị ức hiếp làm chứng, như thế nào cũng là bọn họ sai.
Mẹ Tiền Khố lau nước mắt, khóc sướt mướt nói: “Chẳng lẽ để thằng Khố nhà tôi bị đánh không không vậy sao?”