Vẻ đẹp đó không liên quan gì đến giới tính, chỉ đơn giản là vẻ đẹp này có thể chiếm được lòng người chỉ bằng thị giác.

Tô Tiện là người có suy nghĩ và trái tim kiên định, khi nhìn thấy một người đẹp như vậy cậu cũng không hề có bất kì suy nghĩ nào khác. Tham lam ngưỡng mộ gì đó đều không có, cậu chỉ đơn thuần khen ngợi, à thì ra trên đời có người đẹp như thế.

Thật ra cậu đã từng nghe bạn học nhắc đến tên Thời Phỉ, cũng nhìn thấy những tấm poster về anh mà các bạn học nữ lén mang đến để đổi với nhau.

Từ nhỏ Tô Tiện đã theo sư phụ tu hành, cậu không tham gia vào các hoạt động giải trí với các bạn chung lớp. Ngoài việc học, cậu còn tranh thủ thời gian tu hành nên lúc nào cũng thấy thời gian không bao giờ đủ.

Nhưng người này chắc chắn rất nổi tiếng mới có thể làm cho Tô Tiện - một người không quan tâm đến những chuyện thế này - cũng nhớ kĩ tên anh.

Chỉ có điều nơi cậu ở chỉ là một nơi nhỏ, những tấm poster có được cũng chỉ có chất lượng để xem mà thôi, hoàn toàn kém xa so với tác động thị giác mà màn hình lớn có độ phân giải cao trước mặt mang lại.

Thì ra anh ấy trông như thế này, Tô Tiện nghĩ như vậy.

Hồ Tàng cũng nhỏ giọng nói thêm: "Sau này cậu gặp anh ta nhớ đi đường vòng nhé!"

Nghe vậy Tô Tiện quay đầu lại nhìn anh ta: "Hả? Ai?"

Hồ Tàng: "Thời Phỉ đó!"

Tô Tiện hỏi theo bản năng: "Tại sao?"

Hồ Tàng nói mơ hồ: "Tóm lại cậu cứ tránh xa là được....."

Trong lòng Hồ Tang đang rơi lộp bộp điên cuồng, bỗng nhiên anh ta nhớ ra chuyện gì đó. Đậu mé, sao mình không nhớ ra nhỉ, Thời Phỉ rất ghét đạo sĩ!

Mình phải làm sao đây!

Hồ Tàng nhìn sang Tô Tiện bên cạnh, nhìn gương mặt trẻ trung như một đóa hoa quỳnh trắng mới nở của cậu, ánh mắt thần thái tự nhiên mang theo khí chất làm người ta động lòng. Rồi anh ta lại nghĩ đến tên nhóc này chỉ tốn có hai ngàn tệ một tháng thì Hồ Tàng cảm thấy không thể từ bỏ được!

Thế là Hồ Tàng kéo Tô Tiện vào một góc nhỏ, đè thấp giọng nói nhỏ với cậu: "Thời Phỉ rất ghét đạo sĩ, anh ta là một nghệ sĩ nam nổi tiếng nhất công ty, nếu anh ta biết cậu làm nghề này sẽ quay sang chỉnh cậu đến chết luôn cho xem!"

Tô Tiện: "......"

Mấy ai ngờ lại có chuyện thế này đâu chứ.

Tô Tiện nhìn hồ ly mặt chữ điền trước mắt, cậu nghĩ có lẽ Thời Phỉ cũng là một tinh quái hóa người. Vậy thì hợp lý rồi, chắc là có thù oán với đạo sĩ.

Hồ Tàng nhìn xung quanh không có ai, cũng không cảm ứng được lực lượng nào dao động gần đó, mới nhỏ giọng nói thêm một câu bằng giọng điệu khá phức tạp: "Anh ta từng bị đạo sĩ lừa!"

Không hiểu sao Tô Tiện cảm thấy những lời này của Hồ Tàng như có ẩn ý gì đằng sau. Hơn nữa khi nói những lời này, vẻ mặt cùng biểu cảm của anh ta vốn đã khó hình dung thì giờ càng trở nên vi diệu hơn......

Tô Tiện tự thấy bản thân không phải là người trông mặt bắt hình dong, người tu hành mà lại cố chấp với vẻ bề ngoài của người khác thì quá nông cạn. Nhưng ai bảo cậu vừa mới xem hình người của Thời Phỉ, rồi nhìn lại hồ ly mặt chữ điền với vẻ mặt không thể miêu tả, tự dưng cậu hơi cay mắt.

Cậu phải tu hành cho thật tốt, trước mắt cần nhanh chóng đóng lại công năng hiện hình tại chỗ của Tồn Chân vì cậu thật sự không muốn xem mặt hồ ly Tây Tạng đâu trời ơi!

Nghĩ xong Tô Tiện lại tự kiểm điểm chính mình, cậu có đang đánh giá yêu quái qua bề ngoài của nó không? Hình như là có, nhỉ? Vậy là không tốt lắm, đây cũng là biểu hiện của việc đạo hạnh chưa đủ.....

Cũng không biết nguyên hình của Thời Phỉ là gì, cũng không biết quy luật hóa hình của yêu quái là gì. Hình người của Hồ Tàng có mang theo dấu vết của nguyên hình, vậy Thời Phỉ thì sao? Chỉ đăng ở app tyt thôi nha!

Nghĩ thế, Tô Tiện liền hỏi: "Còn anh thì sao anh Hồ? Anh không ghét đạo sĩ sao?"

Hồ Tàng: "......."

Hồ Tàng đảo mắt, thầm nghĩ có yêu quái nào mà không ghét đạo sĩ. Từ nhỏ khi không nghe lời, họ đã bị ba mẹ dọa "nếu không nghe lời đạo sĩ sẽ bắt con bây giờ", ấn tượng này đã in sâu trong lòng họ ngay từ nhỏ rồi!

Nhưng giờ phút này, Hồ Tàng mỉm cười nói: "Tôi tôn trọng tín ngưỡng của người khác, chỉ cần không lôi kéo tôi thì tất cả đều được."

Là một hồ ly tinh, Hồ Tàng thật sự rất đắc ý vào lúc này, nghĩ đến việc sau này nhóc đạo sĩ ngốc này sẽ chia sẻ lực tín ngưỡng cho mình đã thế còn chia phần lớn tiền hoa hồng cho mình, anh ta thật sự muốn cười thật lớn!

Không được, anh ta không được cười. Anh ta phải kiềm chế lại!

Vì thế vẻ mặt Hồ Tàng càng khiến người ta mê say, ánh mắt Tô Tiện cũng dao động. Thì ra là một hồ ly có tư tưởng cởi mở, cũng không biết hiện tại có nhiều yêu quái như thế này hay không.

Lấy yêu khí trong tòa nhà này mà nói thì trong đây có không ít yêu quái, nói cách khác sau này sẽ có rất nhiều đồng nghiệp ghét đạo sĩ.....

Tô Tiện cảm giác con đường phía trước khó khăn không thôi, nhưng nghĩ lại Hồ Tàng nói một tháng có thể kiếm được hai ngàn tệ thì cậu lại thấy những khó khăn này đều có thể vượt qua. Dù sao khi không sử dụng công pháp thì cậu cũng chỉ là một người phàm, chưa kể Hồ Tàng cũng không có ý định nói ra với bất kì ai, cho nên chỉ cần cậu chú ý thì sẽ không có vấn đề gì.

Hai người không nói chuyện nữa, rất nhanh họ đã đến văn phòng của Hồ Tàng. Diệu Tinh là một công ty lớn, mẫu hợp đồng có sẵn rất nhiều, Hồ Tàng cũng có quyền hạn tự kí hợp đồng với người mới. Nhất là người mới được tặng miễn phí như Tô Tiện thì căn bản không cần theo quy trình nào cả, chỉ cần kí tên rồi cất hợp đồng là xong.

Tuy Tô Tiện không hiểu giá trị thị trường nhưng cũng không phải là người ngốc, cậu biết những thứ như hợp đồng không thể kí bừa là xong. Cậu ngồi tại chỗ nghiên cứu tỉ mỉ từng điều khoản, hiểu rõ bản thân nên tuân thủ theo quy định nào, được hưởng quyền lợi nào, cậu cũng xem lại bản thân có thật sự kiếm được hai ngàn tệ mỗi tháng hay không. Sau khi đọc hết những điều này, cũng không thấy từ ngữ đánh tráo khái niệm nào thì cậu mới yên tâm kí tên.

Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của tiểu đạo sĩ, suýt chút nữa Hồ Tàng đã bật cười thành tiếng.

Tất nhiên hợp đồng không có bất cứ vấn đề nào nhưng thứ có vấn đề thì cậu ấy cũng đâu có hiểu đâu!

Sao chứ, không trung thực á? Hey, trung thực thì còn gọi là hồ ly sao?

Đào hố người khác sao? Hì, đào hố cho đạo sĩ mà cũng gọi là đào hố sao?

Sau khi kí tên Tô Tiện còn chân thành cảm ơn Hồ Tàng vì cậu phát hiện công ty còn bao ở nữa! Nói cách khác cậu có thể tiết kiệm được số tiền lương mà công ty đưa cho mỗi tháng!

Trên đời còn có chuyện tốt như thế này sao?

Nếu không phải đã nghiên cứu kĩ hợp đồng, Tô Tiện còn nghĩ bản thân đang nằm mơ.

Hồ Tàng cũng nghi ngờ bản thân mình nằm mơ, anh ta vui vẻ cất hợp đồng, còn tử tế bảo Tô Tiện cất kĩ phần hợp đồng của mình, giả vờ là một hồ ly lương thiện và nói: "Tiểu Tô à, cậu còn nhớ điều khoản trong hợp đồng là không được tiết lộ tiền lương của bản thân không?"

Tô Tiện gật đầu, vừa mới xem qua hợp đồng sao cậu có thể quên được chứ.

Hồ Tàng nói: "Có điều khoản này là vì tiền lương của mỗi người trong công ty sẽ khác nhau, có người nhiều cũng có người ít. Tất nhiên người lương thấp sẽ cảm thấy không thoải mái trong lòng, cậu hiểu chứ?"

Tô Tiện lại gật đầu, không phải sợ chia ít mà sợ chia không đều, từ xưa đến nay đều vậy.

Hồ Tàng nghẹn cười: "Đãi ngộ hiện tại của cậu là đãi ngộ dành cho người mới."

Tô Tiện ngoan ngoãn đáp: "Tôi hiểu rồi anh Hồ."

Chẳng phải xem thâm niên trong nghề sao, giống như nghề đạo sĩ này đi, cũng là đạo sĩ nhưng lão đạo sĩ sẽ nổi tiếng hơn, trên đường đoán mệnh hai ngày qua cũng là lão đạo sĩ có đường làm ăn hơn. Cho nên Tô Tiện hiểu được điều này.

Hồ Tàng không nhịn được, anh ta nói: "Cậu ngồi đây chờ anh một lát, anh đi liên hệ sắp xếp kí túc xá cho cậu, sẽ nhanh thôi."

Vừa nghe vậy Tô Tiện lại cảm ơn, Hồ Tàng bước ba bước thành hai, cửa vừa đóng rầm một cái, anh ta không nhịn được nữa là dựa lưng vào cửa và cười ha hả. Văn phòng kế bên có người định ra ngoài làm gì đó, thấy anh ta cười như động kinh như thế thì sợ quá, im lặng lui trở về. Chỉ đăng ở app tyt thôi nha!

Đậu xanh rau má, Hồ Tàng nhất định là điên rồi!

Đúng là Hồ Tàng điên rồi, nhưng anh ta vui vẻ đến phát điên!

Hồ Tàng vui phát điên nhảy chân sáo đến phòng quản lý, anh ta nghĩ mình đã đào hố cho tiểu đạo sĩ như vậy rồi thì tốt xấu gì cũng sẽ cho người ta sống thoải mái nhất.

Kết quả anh ta mới đi được hai bước đã dừng lại!

Chết tiệt! Ai ở đó vậy!

Nhìn tướng đi không nhận người thân kia kìa!

Không phải Thời Phỉ thì còn là ai nữa! ! !

Hồ Tàng chột dạ, trong văn phòng anh ta có một đạo sĩ đang ở trong đó đó trời ơi! Tuy Thời Phỉ không biết nhưng bản năng cầu sống vẫn làm Hồ Tàng lùi về sau hai bước nhanh chóng. Anh ta chuẩn bị tránh đi cơ hội đối diện trực tiếp với Thời Phỉ.

Anh ta rất sợ, sợ bản thân một khi quá sợ hãi sẽ lộ đuôi và bị Thời Phỉ bắt được. Tuy trong thời đại mới cấm ăn yêu quái để bồi bổ nhưng chẳng may đắc tội với Thời Phỉ thì sống cũng không yên ổn gì cho cam!

Thời Phỉ đi đường như mang theo gió, tóc đều bay lên, với thị lực của anh tất nhiên đã chú ý đến hành động lén lút của Hồ Tàng, anh khẽ cười.

Anh cười rất nhẹ nhưng lại khiến cho Hồ Tàng - người đã nắm tay vào nắm cửa vừa chuẩn bị mở cửa đi vào - rùng mình, cứng đờ ngay tại chỗ.

Đây chính là áp lực từ một đại yêu đỉnh cấp, ngày xưa Hồ Tàng luôn tự thổi phồng bản thân là đại yêu tu luyện ngàn năm nhưng khi đối diện với Thời Phỉ thì đạo hạnh nho nhỏ của anh ta dường như chẳng tồn tại là bao.

Lưng anh ta cong lại, nếu đang ở nguyên hình có lẽ anh ta đã kẹp cái đuôi vào giữa hai chân.

Khi Hồ Tàng đang run rẩy, Thời Phỉ đã đến gần, anh nhìn từ trên cao xuống, đôi mắt giống như vô tình liếc sang Hồ Tàng, anh hỏi: "Sao lại chạy?"

Hồ Tàng lắp bắp trả lời: "Không, không có......"

Hồ Tàng đổ mồ hôi lưng, trong lòng không ngừng mắng chính mình sao không biết cố gắng! Chạy con khỉ chứ chứ! Nếu vừa rồi không chạy thì không có việc gì rồi!

Thời Phỉ khẽ cười, hỏi: "Anh nghĩ tôi tin sao?"

Giọng nói của anh rất dễ nghe, như ngọc như châu nhưng lọt vào tai Hồ Tàng lại khiến anh ta mềm chân. Bị dọa đến mềm chân đó!

Làm sao bây giờ?

Hồ Tàng sợ muốn chết và anh ta cũng cảm giác được nắm cửa trong tay cũng đang giật giật.

Tim Hồ Tang muốn bay ra khỏi miệng, anh ta nắm chặt nắm cửa, muốn ngăn cản người bên trong mở cửa ra. Đậu xanh thật chứ, lúc này mà tên tiểu đạo sĩ còn làm loạn gì vậy!

Thời Phỉ hất tay anh ta sang một bên, duỗi tay mở cửa.

Vốn dĩ Tô Tiện đang ngồi ngoan ngoãn trong phòng nhưng đột nhiên cậu cảm giác được một luồng áp lực rất mạnh, trong lòng không hiểu vì sao muốn nhảy dựng lên. Lúc đầu cậu không muốn làm gì cả vì dù sao trong tòa nhà công ty này có rất nhiều yêu quái nên có gì cũng là chuyện bình thường. Nhưng sau đó cậu nghe thấy bên ngoài có âm thanh, còn là giọng của Hồ Tàng đang nói chuyện.

Người kia hình như đang bắt nạt Hồ Tàng thì phải?

Tô Tiện cảm thấy bản thân cũng nên nhìn thử xem sao nên đã mở cửa.

Nhưng không ngờ đến!

Vừa mở cửa ra Tô Tiện đã sợ đến mức đã lùi lại phía sau, hai mắt trừng lớn!

Tô Tiện: "! !" Cái gì dẫy? ! Sao mà xanh quá vậy! ! !

Thời Phỉ cũng bị sốc, anh không ngờ khi mở cửa ra cảnh tượng mà anh nhìn thấy sẽ là...... 

Vì bất ngờ nhìn thấy Thời Phỉ xanh như vậy nên mắt Tô Tiện mở to, dáng vẻ của cậu vốn đã đẹp nhưng giờ dáng vẻ sợ hãi lại lộ ra chút đáng thương.

Chỉ là cái kiểu đáng thương này hơi dễ thương......

___Editor: ấn tượng đầu tiên khi Tô Tô gặp con rể là "Cái gì dẫy? ! Sao mà xanh quá vậy! ! !" =))))))))))))))))))

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play