Đôi mắt hí của Hồ Tàng mở to, tình huống gì đây! Một hồ ly đã tu luyện ngàn năm như anh ta chẳng lẽ lại bị một tiểu đạo sĩ mê hoặc sao?
Nhưng nếu không thì vừa rồi anh ta đã làm gì?
Hồ Tàng nhìn Tô Tiện với ánh mắt đầy vẻ nghi ngờ, anh ta muốn hỏi xem có phải cậu đã làm gì hay không nhưng rồi cũng chính anh ta cảm thấy suy nghĩ này thật vớ vẩn.
Dưới cái nhìn chăm chú của anh ta, Tô Tiện cũng dùng sự quyết đoán giống như khi nói lời từ chối, cậu nhanh chóng hỏi: "Anh có thể nói chi tiết hơn một chút cho tôi biết không?"
Hồ Tàng: "? ? ?"
Hồ Tàng ngẩng đầu nhìn bầu trời, anh ta tự hỏi, liệu lần đầu tiên anh ta thất bại có phải là ảo giác hay không. Thậm chí anh ta còn lén kiểm tra xem cơ thể có bị mê hoặc hay không, vậy mà tìm hoài anh ta cũng chả thấy bất kì dấu hiệu nào.
Dù trong lòng anh ta có chút nghi ngờ nhưng tâm trí anh ta vẫn rất sáng, không hề có bất kì dấu hiệu bị mê hoặc nào.
Chuyện vừa xảy ra giống như anh ta tự đi đến và hỏi lại một lần nữa vậy!
Hồ tộc rất am hiểu thuật mê hoặc, cho nên rất nhạy cảm với công pháp này. Hồ Tàng tự tin rằng bất luận là thần thánh phương nào cũng không thể không để lại dấu vết sau khi mê hoặc anh ta, huống chi là tiểu đạo sĩ mới lớn này.
Tên nhóc trước mặt này chắc chắn không nhìn ra nguyên hình của mình đâu!
Vậy.....là mình tự bước đến và hỏi sao? ? ?
Thật ra Tô Tiện cũng có chút chột dạ khi nhìn dáng vẻ nghi ngờ cuộc đời của Hồ Tàng. Vừa rồi quả thật cậu đã vận dụng Tồn Chân làm một chút thủ đoạn để lừa người, nhưng thủ đoạn này không phải thủ đoạn mê hoặc lòng người của hồ ly hay thao túng tâm lý. Mà đây là một loại chú pháp lấy từ ý muốn của mình sau đó gợi ý cho người bị nhắm đến.
Vừa rồi Tô Tiện nhìn Hồ Tàng, trong lòng niệm khẩu quyết, hỏi xem trong lòng người này còn suy nghĩ muốn cậu tìm hiểu về show tuyển chọn thần tượng hay không......
Nếu Hồ Tàng thay đổi suy nghĩ thì tự nhiên sẽ không có cảnh tượng như vừa rồi.
Đây cũng là lần đầu tiên Tô Tiện làm như vậy, lý do chủ yếu là vì trước đó cậu đã từ chối quá quyết đoán, hơn nữa những hành động cậu vừa làm cũng đủ để cho hồ ly tinh trước mắt biết thân phận đạo sĩ của cậu. Quan hệ giữa nhóm tinh quái và tu sĩ luôn ở hai phe đối lập, tuy biết tình hình hiện tại không như trước đây, nhưng ở mức độ nào thì Tô Tiện cũng không rõ ràng cho lắm.
Cậu còn nghĩ rằng có thể không còn hy vọng, ai ngờ hồ ly tinh có đôi mắt hí cùng biểu cảm cạn lời nhưng tấm lòng thì rộng lớn như biển cả hơn cậu nghĩ nhiều.
Tô Tiện vô cùng xấu hổ, cậu cảm thấy bản thân đã lấy lấy lòng dạ tiểu nhân đi so với lòng dạ của hồ ly.
Nghĩ đến đây, vẻ mặt Tô Tiện không khỏi có chút ngại ngùng. Cậu nhìn Hồ Tàng bằng đôi mắt trong veo, cậu chờ anh ta nói cụ thể những điều cậu muốn biết.
Thật ra Hồ Tàng rất muốn hỏi có phải Tô Tiện đã đứng sau làm những gì đó với anh ta hay không, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt của cậu như vậy thì anh ta lại cảm thấy suy nghĩ của mình thật nực cười.
Nếu thật sự bị một tiểu đạo sĩ đùa giỡn như vậy, thế thì mặt mũi anh ta biết để đâu đây!
Ảo giác, chắc chắn là ảo giác!
Hồ Tàng ho khan một tiếng, vội làm ra dáng vẻ mà một người đại diện nên có, anh ta cao ngạo nói: "Nói chuyện ở đây không tiện, cậu đi theo tôi."
Tô Tiện ngoan ngoãn đi theo Hồ Tàng vào một quán cà phê. Vì muốn nói chuyện nên họ chọn một góc yên tĩnh. Chỉ đăng ở app tyt thôi nha!
Hồ Tàng ngồi xuống rồi tự gọi cho mình một ly cà phê quen thuộc, Tô Tiện nhìn lướt qua thực đơn do phục vụ đưa và kiên quyết nó: "Tôi uống nước lọc là được."
Hồ Tàng cũng không để ý đến những chuyện vặt vãnh ra, đợi nhân viên đi rồi, anh ta hất cằm nói: "Nói cho tôi biết cậu có tài năng gì?"
Tô Tiện vắt óc nhớ lại những kĩ năng mà mình đang có, xem có liên quan đến tài năng mà Hồ Tàng đang nói hay không, nghẹn một hồi cậu mới nói: "Tôi có thể xướng kinh."
Hồ Tàng: "......."
Hồ Tàng im lặng một lúc thật lâu mới nói: "Được, vậy là có thể ca hát."
Tô Tiện sửa lại cho đúng: "Là xướng kinh."
Hồ Tàng cảm thấy phen này thì tiêu thật rồi, thế là anh ta quyết định hỏi tới luôn: "Cậu biết múa kiếm không??"
Tô Tiện gật đầu, đây cũng là một kỹ năng cơ bản, sau đó cậu nghe Hồ Tàng lẩm bẩm: "Sau này luyện tập kĩ một chút cũng xem như có chút tài năng."
Những thứ này Tô Tiện không hiểu gì cả nên cũng không biết trả lời thế nào, chỉ có thể nhìn Hồ Tàng.
Hồ Tàng thấy không còn gì để hỏi được nữa. Anh ta nhìn gương mặt không thật của Tô Tiện đang được ánh nắng bên ngoài cửa sổ thủy tinh từ trần nhà kéo thẳng xuống sản nhà chiếu lên. Ừ được rồi, nhiêu đây cũng đủ làm vốn buôn bán rồi.
Hồ Tàng vừa vui vừa buồn, cái thế giới chết tiệt này chỉ toàn nhìn mặt!
Người phàm thật sự nông cạn!
Hồ Tàng nói với Tô Tiện trong tâm trạng phức tạp: "Diệu Tinh chuẩn bị một chương trình tuyển chọn, lúc đó tôi sẽ ghi danh cho cậu."
Tô Tiện gật đầu, chờ Hồ Tàng nói tiếp.
Hồ Tàng không nói gì nữa, anh ta còn đang chìm trong nỗi buồn mà người phàm trong thế giới này chỉ biết nhìn mặt. Anh ta còn tự khó chịu khi chính mình tìm tới tìm lui lại tìm ra một tiểu đạo sĩ để mang về! Ôi trời, tức thật chứ!
Thấy anh ta không nói gì, Tô Tiện đành tự hỏi: "Tiền lương thế nào vậy?"
Hồ Tàng không vui nói: "Tôi không đòi tiền cậu là may rồi chứ đó mà hỏi tiền lương!"
Vừa nghe vậy, Tô Tiện liền đứng lên và bước đi. Hồ Tàng vội ngăn cậu lại và sửa lời: "Đừng! Tôi đùa đấy! Làm minh tinh nhiều tiền lắm!"
Nghe vậy Tô Tiện mới ngồi lại, nhưng ánh mắt cứ nhìn chằm chằm Hồ Tàng như muốn xem anh ta có nói dối hay không.
Sau khi chịu mệt một lần, Hồ Tàng mới kiềm chế bản thân lại, anh ta đã nhìn ra tiểu đạo sĩ trước mắt không có giấc mơ làm minh tinh gì cả, người ta chỉ đơn giản là kiếm tiền mà thôi.
Hồ Tàng suy nghĩ rồi hỏi Tô Tiện: "Cậu muốn lương bao nhiêu?"
Anh ta muốn xem tham vọng của tiểu đạo sĩ trong mắt chỉ có tiền này là bao nhiêu!
Tô Tiện kiên quyết nói: "Một ngàn tệ, ít nhất là tám trăm tệ."
Hai ngày nay cậu không đi lang thang vô ích, cậu tìm thấy một vài chỗ ở rẻ hơn. Sống trong gara hay tầng hầm sẽ rẻ hơn hai ba trăm tệ so với ở trong khách sạn. Nếu một tháng có thể kiếm được tám trăm tệ thì cuộc sống của cậu cũng ổn.
Hồ Tàng: "......."
Mẹ kiếp! Cậu ấy nói nghiêm túc luôn kìa!
Hồ Tàng hoảng hồn thật rồi! Má nó, thời nay đối phó các đạo sĩ dễ như vậy luôn á hả? !
Hồ Tàng cầm tách cà phê trên bàn lên, nhấp một ngụm. Anh ta cảm thấy chuyến này ngon rồi! Hồ Tiên phù hộ! Anh ta đã nhặt được một đạo sĩ đẹp trai nhưng ngốc!
Hồ Tàng bình tĩnh lại, bày ra phong thái của một đại yêu, anh ta nói về tiền tài cứ như gió thoảng mây bay không quan trọng: "Một ngàn tệ thì là gì, tôi cho cậu hai ngàn tệ, sau này cậu cứ nghe lời tôi, cố gắng làm việc, tôi sẽ....tăng lương cho cậu!"
Tô Tiện nghe xong bỗng nhiên cảm thấy hồ ly tinh trước mặt không còn kì lạ chút nào nữa. Cậu cảm thấy hồ ly tinh mặt chữ điền cùng biểu cảm u buồn trước mặt bỗng dưng dễ thương vô cùng! Chỉ đăng ở app tyt thôi nha!
Hồ Tàng nhanh chóng kéo Tô Tiện về công ty ký hợp đồng. Anh ta sợ trễ một bước thì đạo sĩ ngốc này sẽ bị người khác lừa đi mất!
Vì vậy, lần đầu tiên Tô Tiện bước vào tòa nhà văn phòng công ty Diệu Tinh, tòa nhà này hơi cao, đứng ở dưới lầu không thể nhìn thấy đỉnh đâu hết.
Thật ra khi mới bước vào tòa nhà này trong lòng Tô Tiện vẫn còn hơi sợ. Cậu nghĩ bất kì một đạo sĩ nào khi bước vào một tòa nhà đầy yêu khí cũng sẽ sợ hãi như mình.
Tô Tiện quay đầu nhìn Hồ Tàng - người đang có tâm trạng hình như rất tốt, sau khi cảm nhận người này không có ác ý nào cậu mới yên tâm.
Tất nhiên tâm tình Hồ Tàng rất tốt rồi, nghĩ đến sau này mình có thể kiếm bao nhiêu hoa hồng từ tên nhóc ngốc bên cạnh thì anh ta phải nhịn không cười ra tiếng.
Thế là anh ra nhiệt tình giới thiệu cho Tô Tiện: "Cậu xem đi nè, màn hình này hiển thị những minh tinh đang nổi tiếng của Diệu Tinh chúng ta đó!"
Vừa bước vào tòa nhà Diệu Tinh, thứ đầu tiên đập vào mắt đó là màn hình cực kì lớn. Trùng hợp thay khi họ bước vào thì màn hình cũng kết thúc một vòng, hình ảnh chuyển đến logo công ty Diệu Tinh, sau đó hiện hai chữ "Thời Phỉ" được viết bằng thể vẩy mực.
Khi Tô Tiện đang nhìn, Hồ Tàng bên cạnh đã nói: "Thời Phỉ là.....người nổi tiếng nhất!"
Cùng với giọng nói là một gương mặt của một chàng trai trẻ hiện trên màn hình, từ sườn mặt đến các đường nét trên gương mặt đều hoàn hảo. Chàng trai trong màn hình quay đầu qua, nhìn thẳng về phía trước.
Rõ ràng là góc chụp chính diện nhưng trong hình người đàn ông tên Thời Phỉ giống như một vị đế vương, cao cao tại thượng nhìn xuống chúng sinh.
Nhìn từ góc độ của Tô Tiện thì giống như cậu chạm phải ánh mắt của anh.
Tô Tiện cảm giác được, đây là người có nét đẹp sắc sảo mà ngầu kinh khủng.
___Editor: nội tâm Hồ Tàng vô cùng phong phú luôn hen, anw, chào con rể có tên nhưng chưa xuất hiện =)))))))))))