Tô Tiện đứng trong sân nhỏ của nhà trọ thanh niên trong đêm tối, một cơn gió lạnh thổi qua làm cậu nheo mắt lại.

Cuộc sống dưới chân núi khó khăn nhiều hơn so với tưởng tượng của cậu, giống như bây giờ.....

Một bóng quỷ mờ ảo bị cậu giẫm dưới chân đang chửi ầm ĩ: "Cậu có bệnh à! Ông đây là một quỷ có giấy tờ chứng chỉ đàng hoàng! Cậu không thấy tôi có đánh số sao! Cậu ở đơn vị nào! Hôm nay tôi không khiếu nại cậu không được!"

Tô Tiện nghe xong, ngại ngùng di chuyển chân ra xa, gương mặt trắng trẻo của cậu hơi đỏ. Thôi được rồi, ma quỷ dưới chân núi đều có giấy chứng nhận, cậu cũng có nhưng đó lá giấy chứng nhận tốt nghiệp tiểu học, giấy chứng nhận tốt nghiệp cấp hai. Còn giấy chứng nhận tốt nghiệp cấp ba và giấy chứng nhận thuộc đơn vị nào đó thì không có.

Hôm nay Tô Tiện đi dạo một vòng bên ngoài và phát hiện muốn đi làm ít nhất phải có bằng tốt nghiệp cấp ba.

So sánh giữa người với quỷ, thật sự xấu hổ gần chết.

Quỷ kia bay lên khỏi mặt đất, miệng vẫn hung dữ như cũ. Mà cũng đúng thôi, bất cứ ai tự dưng vô duyên vô cớ bị đánh vào đầu thì tâm trạng đều không tốt. Y đã trêu đến ai đâu chứ!

Càng nghĩ quỷ càng tức, thấy Tô Tiện không mở miệng nói gì thì quát hỏi: "Cậu ở đơn vị nào?"

Tô Tiện xấu hổ: "Không có đơn vị......"

Nghe thấy vậy, quỷ nương theo ánh trăng tinh tế đánh giá người trước mặt. Vừa rồi tự dưng bị đánh ngã xuống đất, y chỉ cảm thấy người này công lực thâm hậu, ít nhất cũng tu đạo hơn mười mấy năm. Nhưng y không ngờ người trước mặt lại là một thiếu niên tầm mười bảy mười tám tuổi!

Ngoại hình thiếu niên này rất đẹp, có lẽ vì liên quan đến tu đạo nên khí chất rất xuất chúng. Ngay cả khi cậu mặc một bộ quần áo cũ kĩ cũng không có vẻ nghèo nàn cho lắm, mặt mũi như mang theo tiên khí, làn da rất trắng. Dưới ánh trăng, gương mặt của cậu như phát ra ánh sáng, dáng vẻ rút kiếm cũng đẹp hơn những đạo sĩ khác vô số lần!

Khi còn sống quỷ cũng chỉ là một người bình thường, thẩm mỹ cũng giống người thường. Vậy nên trong nhất thời y ngây người khi nhìn người trước mặt.

Hả? Từ từ, rút kiếm sao?

Mịa nó, đây là hung khí đã đánh y vừa rồi đó!

Vốn đang bị sắc đẹp làm mờ mắt, quỷ lại tức điên lên, nghe Tô Tiện nói không có đơn vị. Tất nhiên không có đơn vị rồi, nhóc con như vậy thì lấy đơn vị đâu ra!

Quỷ tức giận nói tiếp: "Người lớn trong nhà không nói với cậu phải kiểm tra số trên người ma quỷ rồi mới đánh hay sao?"

Mấy năm nay linh khí trong đất trời ngày càng loãng, tu luyện khó khăn, tu sĩ con người và nhóm yêu ma quỷ quái đều phải tự tìm đường mà đi, cũng vì đó mà khó tránh khỏi những xung đột. Một hai lần còn được, nhưng theo thời gian thì sẽ mệt mỏi.

Sau đó nhóm những người quyền cao chức trọng cũng tìm ra cách giải quyết, đó là bất kể bên nào cũng phải được quản lý một cách bài bản. Tất cả mọi người bao dung lẫn nhau, hợp tác với nhau vì một cục diện đôi bên cùng có lợi.

Việc này nói thì dễ nhưng làm thì khó, những khó khăn khi thực hiện không thể nào nói với người ngoài. Nhưng cũng may vì tốt xấu gì mọi việc cũng đi vào quỹ đạo, cơ bản đều theo quy cũ mà làm. 

Đối với người tùy tiện ra tay như Tô Tiện, quỷ có giấy chứng nhận nghi ngờ cậu cố ý làm như vậy! Không phải muốn lấy y để luyện tập chứ?

Nhìn thì đẹp trai mà sao lòng dạ xấu xa thế!

Mặt Tô Tiện càng đỏ hơn, cậu thật sự không biết chuyện này. Từ nhỏ cậu đã sống trên núi với sư phụ, từ trên núi xuống thị trấn gần nhất cũng mất cả ngày.

Tiểu học và cấp hai cậu đều học trên núi Hy Vọng, cấp ba cậu có đến thị trấn nhưng tại trấn nhỏ hẻo lánh trong khe núi cũng chỉ có một vài lão quỷ đã sớm bị sư phụ dạy một trận từ trước mà thôi, họ đã ở trong trấn trên ít nhất cũng bốn mươi, năm mươi năm. Giống những người bình thường không thể nào biết được những chuyện linh dị thần quái, cho nên dù Tô Tiện là người trong đạo môn nhưng cũng không biết tình hình thế giới bên ngoài cũng đã được quy hoạch đến tình trạng này. Ngay cả quỷ cũng cần có giấy tờ chứng chỉ. Chỉ đăng ở app tyt thôi nha!

Tô Tiện thật lòng xin lỗi: "Thật xin lỗi, tôi và sư phụ luôn ở trên núi nên không rõ những việc này cho lắm."

Nói xong, cậu vái chào vị quỷ kia một cách rất chừng mực.

Thấy cậu thật lòng giải thích như vậy, quỷ có chứng nhận cũng miễn cưỡng hài lòng. Ban đầu y vốn nghĩ Tô Tiện là con cháu nhà ai ra ngoài lấy y để luyện tập, giờ nghe ra không phải như vậy nên y cũng thoải mái hơn nhiều, nhưng vẫn lẩm bầm một câu: "Thôi bỏ đi, tôi cũng không sao, nhưng sư phụ của cậu không đáng tin cậy chút nào, nhìn cậu vầy mà ông ấy dám để cậu ra ngoài một mình, cũng may là gặp tôi....."

Tô Tiện chớp mắt, lông mi dài run run như cánh bướm, cậu hít một hơi thật nhẹ rồi nói: "Sư phụ tôi đã mất vào tháng trước."

Quỷ kia còn muốn nói thêm nhưng ngay sau đó đã bị nghẹn lại.

Y cũng là quỷ, cũng tự bản thân trải qua nỗi đau sinh ly tử biệt. Mặc dù với người thông hiểu âm dương mà nói thì cái chết dường như không đáng sợ, nhưng người trên đời này ai cũng có số mệnh. Y có thể làm quỷ có giấy chứng nhận, tự do đi lại trên dương gian, song song đó cũng có rất nhiều quỷ phải trải qua những việc ở thế giới bên kia, chờ đợi đầu thai hoặc được an bài làm những việc khác.

Dù y may mắn là thế, có thể lấy được giấy chứng nhận đi lại tự do trong dương gian, nhưng không phải ngày nào cũng có thể gặp được người thân.

Âm dương khác biệt, nếu bị dính âm khí sẽ không tốt cho người sống.

Thời gian đã trôi qua rất lâu, những kí ức khi còn sống cũng đã gần mờ nhạt nhưng sự chua xót và không nỡ rời xa vẫn còn trong lòng y. Quỷ không nhịn được mà nhẹ giọng an ủi: "Đừng đau buồn, nói không chừng sau khi lão đạo trưởng hoàn thành những quy trình bên dưới xong sẽ có thể thi lấy chứng chỉ như tôi."

Tô Tiện nghe xong, chợt mỉm cười trước dự đoán của quỷ, cậu nói: "Sư phụ hưởng thọ một trăm lẻ ba tuổi, là hỉ tang."

Cho nên tuy cậu buồn nhưng không quá đau khổ.

Nụ cười nhẹ đó giống như đóa hoa nở rộ chậm rãi dưới ánh trăng, làm cho người ta xúc động trong lòng vô cùng.

Thấy cậu không sa vào bi thương, quỷ cũng yên lòng. Họ cũng chỉ là bèo nước gặp nhau, giải thích mọi hiểu lầm xong cũng không còn gì để nói nên sau khi nói lời tạm biệt thì quỷ hồn cũng chuẩn bị bay đi.

Tô Tiện đứng trong sân nhìn theo y, không nghĩ vị quỷ kia bay được một đoạn đường thì quay trở lại, không yên lòng mà nhắc nhở: "Tiểu đạo sĩ như cậu không có lòng cảnh giác gì cả, tôi nói gì cũng tin, lỡ tôi lừa cậu thì sao?"

Càng nghĩ quỷ có chứng nhận càng không yên tâm, vừa rồi tuy tên nhóc này đã đánh y nhưng ra tay không nặng, bị y mắng hai câu thì ngoan ngoãn giải thích. Chẳng may gặp phải quỷ có ý xấu thì làm sao đây?

Tô Tiện sửng sờ, sau đó không nhịn được cười và nói: "Cảm ơn anh quỷ, tôi không ngốc, trên người anh không có sát khí."

Do đó vừa nãy khi nhìn thấy thấy bóng quỷ lén lút ngoài nhà trọ, tuy cậu rút kiếm đào nhưng chỉ đánh bằng thân kiếm chứ không lưỡi kiếm.

Mắt thấy cậu tuy thiếu chút thường thức nhưng không phải là một tên ngốc nên quỷ cũng yên lòng bay ra ngoài.

Tô Tiện nghĩ rằng lần này y đi luôn rồi, ai ngờ quỷ lại quay về nữa.

Đối diện với ánh mắt của Tô Tiện, quỷ rất xấu hổ.

Chuyện này là sao đây? Bị đánh đến mức nảy sinh tình cảm luôn sao?

Đúng là quỷ có lo lắng đến hơi hoảng, trộm vía y không còn là người nếu không chắc chắn mặt sẽ đỏ hơn cả tiểu đạo sĩ vừa rồi.

Y giả vờ không biết xấu hổ là gì, nói: "Cậu cẩn thận một chút gần đây có chút náo loạn, không biết du hồn từ đâu ra quấy rối. Tuy chưa gây ra chuyện gì lớn nhưng cậu cũng nên chuẩn bị trước cho yên tâm."

Tuy những quy tắc đã đi vào nề nếp nhưng vẫn không tránh khỏi những việc như thế này. Ngay cả nhân gian - nơi được xem có chế độ hoàn mỹ - cũng xuất hiện tội phạm trái pháp luật chứ đừng nói đến quỷ hồn dễ bị ảnh hưởng bởi những chấp niệm này.

Quỷ hồn lại dong dài: "Tôi tên Kiều Hải, Kiều trong cầu gỗ, Hải trong biển rộng. Nếu cậu gặp phải quỷ hồn nào chưa có số thì có thể nói với tôi, tôi đến xử lý ngay."

Kiều Hải cũng được xem như là nhân viên công vụ dưới Minh Phủ, quản lý mấy việc vặt vãnh không quan trọng. 

Người tu đạo tất nhiên sẽ biết cách câu thông quỷ thần như thế nào, Tô Tiện nghe xong cũng nói đã biết rồi lại cảm ơn y.

Kiều Hải cũng không còn gì dặn dò nữa, cuối cùng lần này cũng rời đi thật.

Tô Tiện nhìn y đi rồi mới quay người đi vào phòng trọ. Đây là phòng tám người, điều kiện rất bình thường, trong không khí còn có mùi chân thối nhưng được cái giá rẻ.

Nằm trên giường, Tô Tiện ngủ không được. Hôm nay cậu đã lang thang cả ngày bên ngoài nhưng vẫn không tìm được việc làm, tiền trong túi cũng không còn nhiều.

Cậu thở dài, cậu không hiểu vì sao sư phụ nhất định bảo cậu phải xuống núi.

Sư phụ chỉ nói sau khi xử lý hậu sự xong thì cậu phải xuống núi đi về hướng Đông.

Tô Tiện nghe lời xử lý xong hậu sự, xuống núi lên trấn mua một tấm vé đi về hướng Đông xa nhất mà cậu có thể mua được. Sau đó cậu đã đến thành phố Đông Long này. Chỉ đăng ở app tyt thôi nha!

Thành phố Đông Long này phồn hoa và lạ lẫm hơn nơi cậu đã sống vô số lần.

Tô Tiện ngây ngốc trên xe lửa ba ngày, cậu cũng không nghĩ gì nhiều, chỉ là ngẩn người nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ. Đến khi thực sự đặt chân lên thành phố Đông Long, nghe thấy những giọng nói xa lạ xung quanh, cậu mới cảm thấy lo lắng.

Cậu hít một hơi thật sâu trong bóng tối, vẫn không ngủ được. Cuối cùng cậu ngồi dậy, lấy chu sa và giấy vàng từ hành lý ra.

Những người còn lại trong phòng đều đã ngủ, Tô Tiện nương theo ánh sáng từ điện thoại và vẽ một lá phù trên tờ giấy vàng.

Phù văn đã sớm khắc vào trong lòng, thật ra Tô Tiện có thể nhắm mắt vẽ bừa nhưng cậu không làm như vậy, hơn nữa cậu sợ lỡ như không cẩn thận để chu sa làm bẩn drap trải giường thì biết làm sao.

Khi phù được vẽ thành công, trong chớp mắt Tô Tiện nhìn thấy có thứ gì đó như ngưng tụ trong phù văn, linh lực lưu động như ẩn như hiện, một luồng ánh sáng yếu ớt màu vàng nhạt hiện ra rất khó phát hiện.

Là một tấm phù ngũ nhạc trấn trạch, cái này cũng xem như là một phù chú rất thực dụng, vừa có thể bảo vệ nhà cửa vừa có thể bảo vệ thân thể.

Tô Tiện nhớ lại bố cục nhà trọ, sau đó vẽ liên tiếp mấy tấm phù chú rồi mới buông bút.

Cậu gấp các lá bùa lại, tranh thủ bóng đêm và nhét vào các khe hở của các cây cột trong nhà trọ.

Sau khi trở lại giường dọn dẹp đồ đạc, Tô Tiện mới yên tâm ngủ.

Sáng hôm sau Tô Tiện không đi lang thang tìm kiếm thông tin việc làm nữa, cậu đã tìm đến trước cửa một đạo quán mà hôm qua cậu đã đi ngang qua.

Cũng không biết đạo quan này có đạo sĩ hay không, hôm qua Tô Tiện đã đi dạo một vòng trong đạo quan, phát hiện nơi này giống như một công viên được trang trí giống đạo quan. Tuy nhiên bên ngoài có không ít người lớn tuổi chờ người đi ngang qua sẽ tiến lên và hỏi: "Có muốn xem bói không?"

Tô Tiện cảm thấy cậu cũng có thể làm được chuyện này.

Nhưng mấy ai ngờ, cậu chưa đến trước mặt người khác thì đã có người bước đến và hỏi cậu trước.

"Muốn tìm hiểu về show tuyển chọn thần tượng không?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play