Chương 8

Đi bên cạnh thân hình cao lớn của Mộ Bạch, dáng vẻ hơi gầy yếu của Tô Thanh Thanh càng nổi bật rõ rệt. Mà khí chất lạnh lùng cao quý của nam chính lại đặc biệt thu hút ánh nhìn.

Tất cả những người đi ngang qua, chỉ cần thấy Mộ Bạch đều không khỏi ngoái đầu nhìn. Rất nhiều người bị khí chất cấm dục của hắn mê hoặc đến quên lối.

Tô Thanh Thanh vừa phát hiện thì phía sau hai người đã tụ tập một đám đông y như có cả dãy người đang đi theo cô và Mộ Bạch.

Tô Thanh Thanh: “…”

Cô quên mất nam chính là nhân vật cấp phong vân! Mộ Bạch là người được vô số học sinh trong trường quý tộc ngưỡng mộ, mà hắn lại rất ít khi xuất hiện. Cho nên chỉ cần hắn lộ mặt, chắc chắn sẽ dẫn đến tắc đường.

Tô Thanh Thanh cực kỳ hối hận vì ban nãy không dứt khoát bỏ chạy cho xong, bây giờ chỉ có thể căng da đầu đi theo nam chính vào lớp học.

Người vây xem càng lúc càng đông, tuy nói là tới xem nam chính, nhưng ánh hào quang cũng chẳng bỏ qua cô. Cùng lúc nhìn nam chính, đám đông tiện thể quét mắt luôn sang "đồ đính kèm" đứng cạnh – là cô đây.

“Mộ Bạch đẹp trai quá trời!!”

“Lâu rồi không thấy anh ấy! Nghe nói đang bận chuyện công ty.”

“Đúng kiểu đàn ông theo đuổi sự nghiệp! Mê chết đi được!”

“Chính là giáo thảo trường quý tộc! Đẹp đến mức thần thánh hóa luôn rồi!”

“Á á á á!! Quay clip lại!!”

“Tôi cũng lén chụp một bức!”

Mấy câu cảm thán vang lên rầm rầm, rõ mồn một lọt vào tai Tô Thanh Thanh. Đây là lần đầu tiên cô bị vây xem kiểu “liên đới trách nhiệm”, cảm giác rất khó tả. Với một nữ phụ pháo hôi như cô mà nói, quá nhiều sự chú ý thật sự không phải chuyện tốt.

Ý nghĩ vừa lóe lên trong đầu, quả nhiên, lời mỉa mai đã bắt đầu xuất hiện:

“Tô Thanh Thanh đi cạnh Mộ Bạch nhìn đúng yếu luôn ấy...”

“Anh Mộ cao hơn cậu ta cả cái đầu! Nhìn cái tay kìa, gầy đến mức bẻ phát gãy luôn.”

“Đúng vậy, nhìn như con gái còn không bằng tụi mình!”

“Nhưng mà mặt cậu ta đẹp thật, kiểu quyến rũ ấy...”

“Đáng tiếc là... con trai.”

“Nghe đồn hoa khôi từng tỏ tình với cô ta, mà còn bị cô ta từ chối?”

“Thật hả?!”

“Tin chuẩn luôn! Tô Thanh Thanh bị Nam Cung Ly kéo nguyên băng người đến dằn mặt! Thảm lắm!”

“Ủa? Tôi nhìn trên người cậu ta có vết tích gì đâu? Không giống bị đánh mà?”

“Chắc tại ở phòng học không tiện ra tay thôi.”

“Chậc, nghe nói bảo Tô Thanh Thanh chờ đấy.”

“Cơ mà hoa khôi sao lại thích Tô Thanh Thanh nhỉ? Mặt đẹp thì có đấy, nhưng trông ẻo lả quá”

“Hay là do cái mặt kia quá hút hồn...”

Tô Thanh Thanh: “…”
Những lời đồn này đúng là quá đáng mở cửa – quá đáng về tới nhà rồi!!!

Trong nguyên tác, hiểu lầm là nguyên chủ bị cho rằng thích nữ chính, nên mới đốt thư tình. Giờ đến cô thì thành... nữ chính thích cô? Còn bị cô từ chối? Quá đủ rồi đấy!!

Tô Thanh Thanh ôm đầu, đau não vô cùng. Trong bản gốc, nguyên chủ bị cho là thích nữ chính thì vẫn còn chưa bị nguy hiểm gì. Nhưng bây giờ, nữ chính lại bị đồn thích cô...

Có câu nói rất đúng: bị bệnh kiều thích thì không đáng sợ, đáng sợ là bệnh kiều thích lại chính là mình…

Đúng là ác mộng! Mấu chốt là tất cả chỉ là hiểu lầm!! Thuần túy là tai bay vạ gió!

Cô còn chưa rõ bên nữ chính có bao nhiêu nam chính theo đuổi nữa. Bên cô thì hiện tại đã “dính” một người - nam số ba Nam Cung Ly, người thứ tư còn chưa xuất hiện, Sở Vân Hàn thì tạm thời biết sự thật, ít ra không đâm sau lưng cô.

Khó trách Nam Cung Ly lại gấp gáp tìm cô phiền phức như vậy hóa ra là lời đồn đã bị bẻ cong thành một mớ bòng bong!

Tô Thanh Thanh chỉ cảm thấy sống lưng lạnh toát. Từ nay về sau đừng nói yên ổn học hành, chỉ cần không bị thiêu sống đã là may mắn lắm rồi.

May mà hôm nay cuộc vây xem cũng không gây náo loạn quá, cô vừa vào lớp vừa ngồi xuống ghế thở phào… chưa kịp an tâm thì đột nhiên phía bên cạnh có một luồng hơi lạnh áp sát, một bóng người cao lớn ngồi xuống bên cạnh cô.

Tô Thanh Thanh nghiêng đầu nhìn sang là Mộ Bạch.

Hắn ngồi cạnh cô, mặt nghiêng hoàn hảo, khí chất lạnh lẽo như tuyết đầu mùa. Cả quá trình không hề để ý đến cô như thể cô không tồn tại.

Tô Thanh Thanh ôm đầu than khổ. Bao nhiêu chỗ ngồi trống, hắn lại cứ phải chọn ngồi cạnh cô làm gì chứ?

Ban đầu lớp còn vắng vẻ, chỉ trong phút chốc đã chật kín người! Lúc thầy Ngô bước vào lớp còn bị dọa giật mình. Nhưng khi thấy Mộ Bạch, ông lập tức hiểu ra nguyên nhân.

Tô Thanh Thanh cố giữ bình tĩnh, tập trung nghe giảng. Mà Mộ Bạch bên cạnh, dáng ngồi ưu nhã như đang nhập định, khí chất cấm dục toát ra khiến người khác không dám thở mạnh.

Nghĩ đến mấy thủ đoạn “âm trầm” của hắn trong truyện gốc, Tô Thanh Thanh rùng mình một cái.

Thầy Ngô bắt đầu giảng bài, nhưng hơn nửa lớp chỉ lo nhìn Mộ Bạch. Không rõ là đến học hay đến ngắm trai đẹp, chắc đa nhiệm cả hai.

Tô Thanh Thanh thì ngược lại, nghiêm túc nghe giảng, mắt nhìn bảng, tay ghi chép. Có điều, hơi thở mùi gỗ mun nhàn nhạt trên người nam chính vẫn len lỏi quanh mũi cô.

Có lẽ vì khoảng cách quá gần, Tô Thanh Thanh lơ đãng liếc nhìn cánh tay lạnh băng của hắn ở ngay bên cạnh tay cô chỉ cần nghiêng nhẹ là chạm vào.

Lúc cô quay sang nhìn, không ngờ lại bắt gặp ánh mắt của Mộ Bạch. Hai ánh nhìn giao nhau, đôi mắt sâu thẳm như vực sâu vạn trượng, lạnh lẽo như băng tuyết ngàn năm.

Tô Thanh Thanh cứng đờ cả người, lạnh từ đầu đến chân. Giữa mùa hè mà cô thấy như bị ném vào hầm băng!

Vội vã dời mắt, làm bộ như chưa có gì xảy ra, cô nhủ thầm: Thôi vậy, bị phát hiện rồi. May mà hắn ít ở ký túc xá, chứ nhìn ánh mắt đó… còn lạnh hơn cả núi tuyết.

Mãi mới đến tan học, Tô Thanh Thanh còn đang định né người rút êm thì Mộ Bạch đã đi ra trước, theo sau là cả một đám người.

Tạm thời không dính dáng thêm gì đến nam chính nữa, cho đến tối, cô vẫn chưa gặp lại hắn.

Chỉ là... Sở Vân Hàn lại quấn lấy không tha.

“Ngày mai tụ hội đó, đi chung nha!” Hắn kè kè bên cạnh, mặt dán sát lại gần.

Tô Thanh Thanh nhìn gương mặt phiền phức kia, nhớ lại hôm đầu xuyên tới bị hắn chê cười, liền lạnh giọng: “Không phải trước kia cậu bảo tôi tránh xa cậu ra sao?”

Sở Vân Hàn hơi cứng mặt: “Giờ nhìn hoài lại thấy thuận mắt rồi. Nhìn kỹ mới thấy mặt cậu trắng trẻo, còn xinh xinh nữa chứ.”

Chưa kịp để cô trừng mắt, hắn đã thò tay chọc chọc tay cô.

“Tay mềm như đậu hũ vậy, mới chạm mà đỏ cả lên.”

Làn da trắng như sứ của Tô Thanh Thanh bị hắn chọc liền ửng đỏ. Cảnh tượng này khiến đồng tử hắn khẽ co lại, tựa như bị mê hoặc, muốn chạm vào thêm vài cái nữa.

Tô Thanh Thanh: “…”

“Nếu cậu rảnh quá thì lên núi nhặt củi đi.”

Cô lười để ý đến hắn. Không hiểu tên này lại định giở trò gì. Với một nữ phụ pháo hôi như cô, việc dây dưa với nam chính hay nam phụ đều nguy hiểm.

Thư viện yên tĩnh như không người. Không phải vì vắng vẻ, mà vì nơi này quá rộng. Khu cô chọn là góc khuất không có ai lui tới, thế mà lại bị Sở Vân Hàn “vô tình” đụng mặt.

Không thể không thừa nhận làm ác nữ pháo hôi thì đi đâu cũng “vô tình gặp gỡ” vai chính hoặc vai phụ. Tránh cũng không tránh nổi.

Tác giả có lời muốn nói:

Câu nói “Bị bệnh kiều thích không đáng sợ, đáng sợ là bệnh kiều thích chính là bạn”chỉ là trích dẫn vui!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play