Chương 7

Trong căn tin lúc này, người ăn cơm không nhiều. Đoạn Tinh Hà vừa bị bác Lưu xách tai kéo đi, vừa định quay lại gào lên với Tô Thanh Thanh cho hả giận. Nụ cười khi nãy của cô như chọc trúng dây thần kinh của hắn, khiến hắn gần như phát điên.

Làm gì có ai dám chơi hắn mà vẫn bình yên vô sự như vậy?

Chát!

Một cái tát giáng xuống ót khiến hắn đau đến nhe răng trợn mắt, vẻ mặt ngang ngược tuấn tú phút chốc sụp đổ.

“Bác Lưu! Nhẹ tay chút ạ!” Đoạn Tinh Hà năn nỉ, đối diện trưởng bối thì không dám giận cũng chẳng dám phản kháng.

“Nhẹ cái đầu cậu! Học hành thì chẳng thấy giành nhất, khi dễ bạn học thì lúc nào cũng xông xáo đứng đầu! Nhìn người ta ăn cơm kìa, đàng hoàng tử tế, chăm chú làm việc của mình. Cậu thì nhìn lại mình xem!”

Đoạn Tinh Hà khóc không ra nước mắt. Tô Thanh Thanh có gì hơn hắn chứ? Đẹp bằng hắn à? Thể trạng yếu như lá rụng, nhìn thế nào cũng thấy yếu đuối ẻo lả.

“Con đẹp trai hơn cta nhiều! Cậu ta không xứng đem ra so với con!” Hắn tức tối phản bác. Cái dạng mong manh yếu đuối quyến rũ như Tô Thanh Thanh mà đem ra sánh với hắn? Quá sỉ nhục!

Lại thêm một cái tát nữa giáng xuống ót: “Người ta chỉ cần đoan trang đàng hoàng thôi là đã bỏ xa cậu mười tám con phố rồi! Cậu còn chẳng xứng so đâu! Ngoài việc làm màu và trêu chọc người khác, cậu còn biết làm gì?”

Mới phản kháng đôi câu, Đoạn Tinh Hà lập tức bị bác Lưu"tấu nhạc" thêm vài cú. Cảnh tượng lúc này đúng là... không nỡ nhìn.

Trong khi đó, Tô Thanh Thanh ăn cơm vui vẻ đến sảng khoái. Những ngày gần đây, chắc bác Lưu thấy cô gầy quá nên lần nào cũng gắp thêm thịt, thêm cơm cho cô. Mà cô thì không nề hà, cứ sạch sành sanh chẳng chừa hột nào.

Khi cô đứng dậy định rời khỏi chỗ ngồi, Đoạn Tinh Hà đã bị lôi đi mất dạng. Chỉ tiếc xung quanh hôm nay không đông người, nếu không thì mặt mũi của hắn coi như mất sạch rồi.

Ăn no về phòng ngủ nghỉ trưa. Mộ Bạch không có ở phòng, thế là cô không cần phải buộc ngực nữa đeo cả ngày đúng là ngột ngạt muốn chết.

Quả nhiên vào phòng thấy không ai, cô liền thả lỏng, ngáp dài một cái rồi tháo đai ngực ra. Buồn ngủ ập tới, cô nằm xuống giường rồi ngủ lúc nào chẳng hay.

Cửa phòng ngủ khẽ mở ra không một tiếng động. Một bóng người cao lớn bước vào. Rõ ràng là giữa mùa hè oi bức, nhưng khí tức trên người hắn lại lạnh như băng giá quanh năm.

Đôi mắt sâu thẳm dừng lại trên cơ thể đang ngủ say trên giường là Tô Thanh Thanh.

Ánh mắt hắn thoáng dừng lại nơi bắp chân lộ ra ngoài...

Đôi chân trắng nõn thon nhỏ lộ ra dưới điều hoà mát lạnh, làn da mịn màng như phát ra ánh sáng, nhỏ nhắn đến mức chỉ cần đưa tay là có thể ôm gọn... Yếu ớt nhưng lại mang theo chút kiều diễm khó nói.

Mộ Bạch hơi cau mày, trong đáy mắt thoáng qua một tia kinh ngạc, rồi ánh nhìn dời đi khỏi mắt cá chân nhợt nhạt kia.

Tô Thanh Thanh ngủ rất say, không biết rằng trong phòng không chỉ có mình cô. Mãi đến khi đồng hồ báo thức vang lên, cô mới ngái ngủ tỉnh lại.

“Ưm...” Cô duỗi người uể oải, mắt vẫn lim dim, tay mò mò đai ngực trên giường. Đang định kéo áo lên thì chợt nhận ra gì đó không đúng.

Mắt cô mở to theo phản xạ, cánh tay đang cầm góc áo lập tức cứng lại.

Nam chính Mộ Bạch đang ngồi ở phòng khách, áo mũ chỉnh tề, lạnh nhạt nhìn thẳng vào cô.

Tô Thanh Thanh: “!!!” Cơn buồn ngủ bay biến không còn sót lại gì!

Tóc cô suýt dựng đứng hết cả lên. Vội vã giấu tay cầm đai ngực vào trong chăn, cô căng thẳng chào hỏi:

“Cậu... về rồi à?” Hắn về từ bao giờ vậy? Vừa nãy tim cô suýt thì nhảy ra khỏi cổ họng!

“Ừ.” Một từ lạnh tanh, không che giấu chút nào sự xa cách trong thái độ.

Thấy hắn dời mắt đi nơi khác, cô mới dám rời giường vào nhà vệ sinh. May mà hắn ngồi ở phòng khách, dù mắt có tinh cũng chẳng nhìn thấy phần phồng lên dưới lớp áo của cô.

Cũng may lúc nãy cô kịp mở mắt, nếu không... hậu quả không dám nghĩ.

Vào nhà vệ sinh, cô buộc lại ngực cẩn thận. Khi ra khỏi phòng để chuẩn bị đi học, thì ngay sau lưng, Mộ Bạch cũng bước theo.

Mùi hương gỗ mun nhàn nhạt tỏa ra từ người hắn len vào hô hấp của cô. Khoảng cách giữa hai người rất gần, cô còn cảm nhận rõ được nhiệt độ mát lạnh từ thân thể hắn truyền tới.

Bị đi kèm như vậy khiến Tô Thanh Thanh thấy không thoải mái, liền dịch nhẹ sang bên, đi song song với hắn thay vì đi phía trước.

Để tránh bầu không khí lúng túng, cô chủ động mở miệng: “Cậu cũng học lớp thầy Ngô à?”

“Ừ.” Vẫn là giọng điệu lạnh nhạt ngắn gọn.

Tô Thanh Thanh cũng không lấy làm phiền. Trong nguyên tác, nam chính vốn là người trầm lặng ít nói, ở chung phòng với một người như vậy, cô cảm thấy vô cùng thanh tĩnh.

Cô thì thích sự yên bình, nhưng có một nhân vật cấp bão đang sóng vai cùng cô bước đi, nên cảnh tượng ấy không thể không gây náo động...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play