Chương 9
Thư viện yên tĩnh, chỉ vang lên vài âm thanh lật sách khe khẽ. Sở Vân Hàn thấy Tô Thanh Thanh chẳng thèm để ý đến mình, hiếm khi không nổi cáu, chỉ nghiêng đầu, lặng lẽ nhìn cô chằm chằm.
Tô Thanh Thanh xem hắn như không tồn tại, chăm chú lật giở quyển sách trong tay. Đều nói trong sách có nhà vàng, nói chuyện tào lao với hắn chẳng bằng đọc thêm vài trang.
Ánh đèn trong thư viện sáng mà dịu, hắt lên làn da trắng như tuyết của Tô Thanh Thanh khiến khuôn mặt cô như phát sáng. Ngũ quan tinh tế như được ánh sáng phủ lên một tầng hào quang mờ ảo, mỗi lần nàng khẽ nhíu mày hay lật trang sách đều khiến người ta động lòng.
“Ai... sao càng nhìn cậu càng giống búp bê sứ thế nhỉ?” Sở Vân Hàn bỗng dưng thốt lên.
Trước kia nghe người ta khen Tô Thanh Thanh còn đẹp hơn cả nữ sinh, hắn chỉ hừ mũi khinh thường. Nhưng bây giờ nhìn kỹ, hình như… đúng là vậy thật.
Tô Thanh Thanh không quan tâm hắn nói cô là búp bê sứ hay búp bê nhựa, vẫn đắm chìm trong biển sách.
Đúng lúc cô đọc đến đoạn cao trào, quyển sách trong tay bị một bàn tay bất ngờ khép lại, khiến cô giật mình suýt nhảy dựng.
Sở Vân Hàn cúi người, nhìn cô chằm chằm, giọng bá đạo:
“Tôi đang nói chuyện với cậu, còn lo xem sách cái gì?”
Tô Thanh Thanh suýt nữa nhịn không nổi muốn xách cổ hắn vứt ra ngoài.
“Cậu đang diễn kịch đấy à?” Nếu không biết còn tưởng hắn xuyên về triều đại nào rồi.
“Ngày mai có buổi tụ hội, cậu đi cũng phải đi, không đi cũng phải đi.” Sở Vân Hàn dứt khoát ra quyết định thay cô.
Tô Thanh Thanh bình thản từ chối: “Không đi.”
Sở Vân Hàn: “…”
Nói đùa sao, tụ hội kiểu này không cần nhớ lại cốt truyện cũng biết chắc chắn là nơi nam nữ chính cùng dàn vai phụ tập hợp. Lỡ có tình tiết gì nổ ra, cô – vai ác nữ pháo hôi – mà bị lôi vào thì không xong.
Mặc kệ Sở Vân Hàn trổ hết chiêu trò, cũng chẳng lay chuyển được trái tim cứng như đá của Tô Thanh Thanh.
Lần đầu tiên trong đời hắn bị người ta phũ mặt như thế.
“Chuyện này… không phải do cậu quyết định.” Hắn lại bá đạo buông một câu, rồi quay người bỏ đi, không cho Tô Thanh Thanh cơ hội phản bác, bước nhanh ra khỏi thư viện.
Tô Thanh Thanh: “???”
Trong đầu toàn dấu chấm hỏi. Không hổ là nam phụ trong truyện thời xưa, câu thoại trung nhị tuy đến muộn nhưng vẫn đầy khí thế.
Liếc đồng hồ, đã muộn, cô quyết định về sớm tắm rửa nghỉ ngơi. Mai được nghỉ một ngày, vẫn chưa nghĩ ra sẽ làm gì.
Không biết đêm nay có mơ thấy cốt truyện nguyên tác nữa không? Nếu có thể nhớ thêm vài chi tiết thì quá tốt, càng có lợi cho cô.
Cô trả sách về kệ, lúc này thư viện đã thưa người. Khi quay bước rời đi, ánh mắt bất ngờ chạm phải người đang ngồi cách đó không xa.
Là nữ chính Đỗ Nhược.
Đỗ Nhược ngồi ở bàn bên cạnh, ánh mắt dừng trên người Tô Thanh Thanh. Nhưng Tô Thanh Thanh chẳng hề dừng lại, bước chân vẫn đều đặn, vẻ mặt dửng dưng như thể chưa từng quen biết "hoa khôi của trường".
Đỗ Nhược ánh mắt thoáng ảm đạm, siết chặt cây bút trong tay. Trên bàn, một phong thư tình màu hồng nhạt nổi bật. Cô vẫn chưa hiểu vì sao đối phương lại không chịu để đặt nó lên giường của Mộ Bạch.
Tô Thanh Thanh rời thư viện, chẳng hề để tâm đến chuyện gặp nữ chính vai pháo hôi mà đụng trúng nữ chính là chuyện quá bình thường.
Bầu trời đêm ở thế giới này đầy sao. Trên đường trở về, cô vừa đi vừa ngẩng đầu ngắm sao trời, lòng thoáng nhẹ nhàng.
Khi về đến phòng ký túc xá, cô lấy chìa khóa mở cửa. Ánh đèn trong phòng dịu nhẹ thoải mái. Nam chính… hẳn là đang ở trong?
Hắn không ra ngoài làm việc khiến cô có phần bất ngờ. Theo nguyên tác, thời gian hắn ở phòng ngủ ít đến mức có thể đếm trên đầu ngón tay. Tô Thanh Thanh nghi hoặc, bước vào trong.
Trong phòng khách, tiếng lật giấy khẽ vang lên rồi ngừng lại. Tô Thanh Thanh nghiêng đầu nhìn qua, thấy thân ảnh thanh lãnh của Mộ Bạch dưới ánh đèn trở nên dịu dàng hơn một chút, không còn lạnh lẽo như ánh mắt ban ngày khiến người rùng mình.
Tô Thanh Thanh không muốn chạm mặt hắn, lặng lẽ lấy bộ đồ ngủ rồi đi vào phòng tắm.