Chương 1
Mây đen giăng kín nửa bầu trời. Một cơn gió mạnh quét qua mặt đất, vừa rồi trời còn quang đãng, giây sau sấm sét đã rền vang.
Trong khuôn viên một trường quý tộc, học sinh nhốn nháo chạy ra hành lang nhìn ngó. Chỉ có Tô Thanh Thanh vẫn ngồi trong lớp, lặng lẽ nghe giảng, như thể hồn đã bay đi đâu mất.
Vì một sự cố ngoài ý muốn, cô xuyên vào một cuốn tiểu thuyết Mary Sue cũ mà trớ trêu lại không phải vào vai nữ chính được vạn người cưng chiều, cũng không phải người qua đường mờ nhạt, mà là nữ phụ phản diện, thân phận giả làm thiên kim tiểu thư!
Vận đen này đến cả Tinh Quân cũng phải thấy ngại. Nhân vật này không chỉ chết thảm mà còn bị cả thiên hạ cười nhạo.
Cô vốn là tiểu thư giả mạo, bị vạch trần thân phận, nhưng vẫn mặt dày không chịu rời khỏi cha mẹ nuôi giàu có. Cô liên tục gây chuyện khiến người ta phát bực, trái ngược hoàn toàn với nữ chính hiền lành, lương thiện. Cuối cùng, bị đuổi khỏi nhà trong nhục nhã, chết thảm, trở thành trò cười cho thiên hạ.
Tô Thanh Thanh thở dài.
Cô xuyên đến đúng thời điểm nhân vật này đang… ngủ chung phòng với nam chính!
Nguyên chủ đã tìm mọi cách để tiếp cận nam chính. Cô ấy thậm chí cắt tóc, cải trang thành nam chỉ để được ở cùng phòng với nam chính. Thật không hiểu nổi kiểu logic "trời sập cũng phải thành" của mấy truyện cổ phong.
Tô Thanh Thanh sờ mặt mình – làn da mịn màng, không có yết hầu, khuôn mặt xinh xắn, dễ thương đến mức chỉ muốn véo. Dù cắt tóc ngắn, cũng chẳng thể giấu nổi vẻ đẹp khiến người khác phải ngoái nhìn.
Vậy mà xuyên tới hai ngày rồi vẫn chưa ai nghi ngờ giới tính thật của cô. Ngược lại, gương mặt này lại khiến không ít người bị "hớp hồn".
Theo nguyên tác, nhân vật này đẹp nhất truyện, ai gặp cũng si mê. Tiếc là lại rơi vào kết cục khiến cho nhiều người phải thổn thức.
Chuông tan học vang lên, kéo Tô Thanh Thanh trở về hiện thực. Giáo viên đã rời lớp, tiếng ồn ào bỗng chốc đập thẳng vào tai cô.
Đây là một trường quý tộc chính hiệu kiểu trường học thường xuất hiện trong truyện Mary Sue, nơi mà một bước ra là gặp hoàng tử, khắp nơi đều đầy rẫy thanh niên "trung nhị" thích làm màu.
Sau hai ngày sống ở đây, Tô Thanh Thanh gần như muốn phát điên. Có lẽ vì ngoại hình nổi bật và thân hình hơi gầy yếu, cô bị nhắm đến khá nhiều.
Nhưng cô vốn không phải kiểu dễ bắt nạt.
Vài chiêu đã đủ khiến mấy học sinh thích gây chuyện phải nếm mùi thất bại. Nhìn cách cô chạy trốn nhanh như gió, người ta đùa rằng cô có thể thi marathon cực hạn.
Khi cô vừa bước ra khỏi lớp, một nam sinh từ phía sau va mạnh vào cô. Không quay đầu lại, Tô Thanh Thanh cảm nhận rõ luồng hơi thở mang theo mùi hormone xộc đến.
Một giọng nam cất lên, ngạo nghễ:
“Cậu mù à?”
Tô Thanh Thanh quay đầu. Là Đoạn Tinh Hà kẻ nổi tiếng kiêu ngạo trong trường, đang đứng đó nhìn cô đầy coi thường.
Các học sinh xung quanh vốn đang vội vàng rời lớp, thấy tình huống liền dừng bước hóng chuyện. Có người còn cười khúc khích, chờ xem Đoạn Tinh Hà sẽ “dạy dỗ” cô thế nào.
Đối diện cô là gương mặt điển trai, ngạo mạn, đang nhíu mày khó chịu nhìn chằm chằm.
Tô Thanh Thanh nhướng mày, bình thản đáp:
“Không dùng được mắt thì nên quyên góp luôn cho rồi, đỡ phí diện mạo với không gian.”
Câu nói khiến cả đám xung quanh đồng loạt hít khí lạnh. Toang rồi! Cô dám nói móc Đoạn Tinh Hà!
Đoạn Tinh Hà thoáng sững người. Không ngờ cô dám bật lại. Ánh mắt anh ta quét kỹ gương mặt cô người từng khiến anh ta giật mình vì nhan sắc.
Lúc này, nhìn kỹ lại, anh vẫn không giấu được ánh nhìn ngẩn ngơ.
Mọi người còn tưởng Tô Thanh Thanh sẽ bị "ăn đòn", nào ngờ Đoạn Tinh Hà chỉ nhếch môi cười lạnh, lướt qua cô như không có chuyện gì:
“Cũng thú vị đấy.”
Nói rồi anh đút tay túi quần, ung dung rời đi.
Tô Thanh Thanh còn chưa kịp “phun tào” trong đầu thì các nữ sinh xung quanh đã bắt đầu la hét.
“Trời ơi, đẹp trai quá!!”
“Nụ cười đó… mê chết tui luôn!”
"Hai phần lạnh nhạt, ba phần vô tình, năm phần bá đạo, đẹp trai đến ná thở ltrời!"
Tô Thanh Thanh: “...”
Cô đang cố gắng đúng thẳng, chứ thật ra ngón chân đã co quắp lại rồi.
Không buồn để ý đám fangirl phía sau, cô lắc đầu đi ra ngoài. Tối nay không có tiết, cô dự tính về phòng ký túc xá một chuyến rồi ra ngoài ăn tối.
Trường học quý tộc này, ký túc xá đúng chuẩn sang chảnh. Hai học sinh một phòng thôi, mà lúc biết đây là phòng ngủ, cô suýt thì nghẹn họng, xa hoa đến mức so với khách sạn năm sao còn có phần lấn át.
Còn về nam chính Mộ Bạch người cô xuyên vào truyện chưa kịp chạm mặt chỉ cần nhớ lại miêu tả trong nguyên tác thôi là cô đã thấy rợn tóc gáy. Mộ Bạch không phải kiểu người dễ trêu, tính tình vừa âm trầm vừa lạnh nhạt chưa đủ, thủ đoạn còn cực kỳ tàn nhẫn. Dù đang ở độ tuổi thiếu niên nhưng trong truyện, cậu ta thực sự là kiểu nhân vật một tay che trời, tâm cơ sâu không đáy.
Cả truyện có mỗi nữ chính đơn thuần lương thiện kiểu “tiểu bạch hoa” là có thể cảm hóa được nam chính sắt đá ấy. Còn cô một vai nữ phụ pháo hôi, nên tránh nam chính, càng tránh xa càng tốt. Nếu có thể giữ nguyên trạng thái không chạm mặt cho đến cuối truyện thì đúng là vừa được yên thân vừa đảm bảo an toàn tính mạng.
Nhưng đời mà, mộng đẹp thì luôn dễ bị đập tan.
Lý do chính cô quay về ký túc xá chỉ đơn giản là vì... buộc ngực.
Ngực bị ép đến choáng váng, không buộc thì không được, mà buộc rồi thì thở không nổi. Vòng một phát triển hơi bị... vượt chuẩn khiến mỗi sáng thức dậy là một trận tra tấn mới. Cô đành tranh thủ về phòng siết lại đai lưng.
Vừa bước vào phòng, không buồn quan sát xung quanh, cô lao thẳng vào nhà vệ sinh. Đai lưng vừa tháo ra, cảm giác dễ thở lập tức ùa tới, cô suýt rơi nước mắt vì xúc động.
Thật sự là vì yêu mà điên, cô vì vai diễn nữ giả nam mà muốn đập đầu vào tường tự giải thoát.
Nếu không phải vì chuyện thôi học sẽ phải bồi thường tận 5vạn, thì ngay ngày đầu xuyên tới đây, cô đã rút luôn cho gọn. Tiếc rằng cô không có 500 vạn, mà cũng không thể xin cha mẹ trong thân phận hiện tại vì dù sao thì cô cũng là thiên kim giả. Giai đoạn này chỉ còn cách cố gắng lết tới tốt nghiệp rồi tính tiếp.
Cũng đúng là truyện tổng tài, động một tí là vài trăm vạn, mấy con số không nhìn mà chóng mặt.
Thả lỏng một lúc, cô bắt đầu quấn lại đai ngực, lần này nhẹ tay hơn, vẫn đủ che nhưng không đến mức siết nghẹt thở. Áo đồng phục rộng thùng thình vừa vặn che được đường cong.
Vừa mặc đồ chỉnh tề, cô đẩy cửa toilet ra thì...
Một bóng người cao lớn đang đứng chặn ngay cửa.
Tô Thanh Thanh: “!!!”
Cô suýt nữa nín thở lăn ra xỉu tại chỗ.
Dưới ánh đèn trắng, người đối diện tướng mạo xuất chúng, gương mặt lạnh lẽo tựa sương tuyết, khí chất trầm tĩnh đến ngột ngạt. Đôi mắt đen sâu ánh lên tia nhìn lạnh như băng, phản chiếu rõ hình ảnh của cô trong đó.
Cô thót tim. Không cần ai nói cũng biết người vừa đối mặt cô, chính là nam chính Mộ Bạch.
...Không lẽ vừa nãy cô bị phát hiện rồi sao?