Chương 6
Nam Cung Ly không hề chạm vào Tô Thanh Thanh dù chỉ một sợi tóc, khiến đám người đang vây xem phải kinh ngạc. Dù sao, Tô Thanh Thanh cũng vừa khiến Đỗ Nhược khóc cơ mà...
Chỉ vì có Nam Cung Ly chống lưng nên chẳng ai dám đắc tội với Đỗ Nhược. Vốn dĩ cô ấy đã là hoa khôi của trường, được mọi người nhìn bằng ánh mắt khác. Nay lại có người đứng sau, vị trí của Đỗ Nhược ở trường càng đặc biệt không ai dám động đến.
Tô Thanh Thanh bước ra khỏi phòng học trong ánh mắt đầy kinh ngạc của mọi người. Dù vóc dáng nhỏ nhắn, yếu ớt, nhưng trên người cô lại toát ra vẻ kiên cường khó hiểu.
Trên cầu thang, Sở Vân Hàn tình cờ bắt gặp cô. Gương mặt luôn banh ra vẻ lạnh nhạt khựng lại một nhịp.
“Này, cậu không sao chứ?” Cậu thở hổn hển, ánh mắt cẩn thận đánh giá Tô Thanh Thanh.
Ban đầu, Tô Thanh Thanh còn tưởng cậu ta đến để tra hỏi hay mỉa mai. Thấy đối phương thở gấp như vừa chạy gấp tới đây... Lẽ nào đây là quan tâm? Không đời nào! Không phải cậu ta nên đứng về phía Nam Cung Ly, rồi chỉ trích cô khiến nữ chính Đỗ Nhược khóc sao?
“Tôi đang hỏi cậu đấy?” Sở Vân Hàn nhíu mày. Nhìn đi nhìn lại thì cô cũng chẳng có vẻ gì là bị thương cả.
“Tôi không sao. Cảm ơn đã quan tâm.” Tô Thanh Thanh lấy lại bình tĩnh, đáp nhạt rồi bước nhanh lướt qua cậu.
Từ chuyện này có thể thấy, cốt truyện vẫn không buông tha cô. Dù có tránh được kiếp nạn này, nguy cơ vẫn sẽ từ hướng khác ập tới.
Trong nguyên tác, Sở Vân Hàn từng không ít lần bắt nạt nguyên chủ. Giờ lại tỏ ra quan tâm, cô thật sự không hiểu cậu ta đang nghĩ gì. Nhưng có một điều cô biết rõ không thể thân cận với nhóm nhân vật chính.
“Tô Thanh Thanh, cậu gan to ra rồi nhỉ? Giờ đến cả tôi cũng dám coi thường?” Sở Vân Hàn giận dữ. Cậu tốt bụng đến giúp đỡ, thế mà cậu tlại phớt lờ!
Tô Thanh Thanh vờ như không nghe thấy, tăng tốc bước về ký túc xá, mặc cho phía sau có người vẫn không ngừng gọi tên mình.
Một bàn tay đặt lên vai cô, khiến bước chân cô khựng lại. Cô liếc nhìn cánh tay kia một cái, giọng lạnh lùng:
“Gì nữa đây?”
“Ngày mai có tiệc, đi cùng nhé?” Sở Vân Hàn vừa chạm tay lên vai, liền cảm nhận được vai cô gầy đến mức mềm nhũn, khiến lực tay vốn định dùng mạnh bất giác thu lại. Cảm giác đó mềm mại yếu ớt, khiến cậu không dám mạnh tay.
Mùi hương nhẹ thoang thoảng trên tóc và áo đối phương... Sở Vân Hàn bất giác hít sâu một hơi.
Tô Thanh Thanh suýt nữa giơ tay cho cậu ta một bài học, nhưng Sở Vân Hàn nhanh tay rụt lại, lại lần nữa ghé sát lại gần.
Tô Thanh Thanh nhìn gương mặt đang phóng to trước mắt, chau mày: “Cậu định làm gì đấy?”
“Trên người cậu sao lại có mùi sữa thơm thơm vậy? Ngửi... kỳ lạ mà dễ chịu phết.” Sở Vân Hàn như thể rất thích mùi hương trên người cô.
Tô Thanh Thanh: “...” Quay đầu bỏ đi, chẳng buồn đáp lời.
“Này! Chờ đã! Gần đây cậu ngầu dữ ha? Nói xem, Nam Cung Ly tìm cậu có chuyện gì?”
Câu này khiến bước chân Tô Thanh Thanh khựng lại lần nữa. Có vẻ Sở Vân Hàn vẫn chưa biết chuyện thư tình của Đỗ Nhược.
“Nam Cung Ly ấy hả, đúng là điên thật. Bị cậu chọc thì về sau chắc gì sống yên ổn được đâu.” Sở Vân Hàn đột nhiên nghiêm túc. Cậu cũng không hiểu sao bản thân lại xen vào chuyện của người khác, rõ ràng trước kia còn thấy ghét cô cơ mà.
Tô Thanh Thanh cũng không giấu: “Đỗ Nhược nhờ tôi để thư tình lên giường Mộ Bạch. Tôi đã từ chối.”
Từ chối cũng bị gây sự, mà không từ chối cũng chẳng tránh được. Dù sao cô cũng quyết rồi thà chịu trận còn hơn nhúng tay vào cốt truyện.
Sở Vân Hàn không ngờ lại là chuyện đó. Cậu nhìn cô bằng ánh mắt đầy tán thưởng: “Làm tốt lắm.”
Tô Thanh Thanh: “?” Không phải cậu ta nên tức giận giống Nam Cung Ly sao?
“Nam Cung Ly bảo Đỗ Nhược khóc rồi đấy.” Cô thử thêm dầu vào lửa, xem có chọc trúng điểm mấu chốt của cậu ta không.
Sở Vân Hàn định vỗ vai cô, nhưng bị cô né tránh. Cậu thản nhiên nói: “Khóc thì khóc. Từ giờ cậu là tiểu đệ của tôi, tôi sẽ che chở cậu!”
Tô Thanh Thanh: “...” Tiểu đệ?
“Này! Tô Thanh Thanh! Đừng có không biết điều! Cho cậu cơ hội tốt thế mà không biết trân trọng, bỏ lỡ rồi thì đừng hối hận!”
Tô Thanh Thanh lười phản ứng, nghênh ngang bỏ đi, để lại một mình Sở Vân Hàn gào lên giữa hành lang vắng.
Vừa đi, cô vừa nhớ lại Sở Vân Hàn hiện tại vẫn chưa thích nữ chính, hoặc là có thích mà chưa nhận ra. Còn Nam Cung Ly... cô không lo, tên đó không phải vấn đề.
Về đến phòng ký túc, ánh nắng buổi trưa rọi vào qua rèm cửa, lay động theo làn gió nhẹ.
Cô liếc quanh phòng. Không thấy bóng dáng Mộ Bạch đâu, liền lấy hộp cơm trên bàn rồi rời đi.
Sáng nay ra khỏi phòng lại quên đem cơm, giờ đói đến mức bụng réo liên hồi.
Cô bước nhanh đến căng tin, vừa ngồi xuống liền vùi đầu ăn ngấu nghiến.
Đoạn Tinh Hà từ nhà ăn bước ra, đúng lúc trông thấy cảnh tượng ấy, không nhịn được bật cười khinh bỉ. Đồ ăn căng tin mà cũng ăn ngon như thế?
Hắn sải bước lại gần.
Ngay lúc cô đang ăn, bất ngờ nghe tiếng “phanh” cái bàn bị đá mạnh.
Tô Thanh Thanh phản xạ đầu tiên là giữ chặt khay cơm, phản ứng cơ bản của người đang ăn.
Đoạn Tinh Hà lại cười khẩy, ánh mắt khinh miệt: “Đồ ăn trong trường này khó ăn chết đi được, cậu chưa từng được ăn đồ ngon à?”
Tô Thanh Thanh vốn định phản bác một trận, nhưng lại liếc nhìn người đang đứng phía sau hắn...
“Cũng phải thôi, loại như cậu mấy gia tộc nhỏ không ai biết mặt chỉ có thể ăn rác rưởi thế này. Vậy mà còn ăn ngon lành.” Hắn ngồi lên ghế, khoanh chân đầy kiêu ngạo.
Tô Thanh Thanh chẳng giận, nghiêm túc đáp: “Tôi thấy đồ ăn ở đây rất ngon. Cậu không thích thì là chuyện của cậu.”
Đoạn Tinh Hà vừa định nói thêm, đột nhiên bị ai đó đập một cái vào đầu. “Á!” Hắn hét lên đau đớn, còn chưa kịp quay đầu lại thì tai đã bị người kia nắm chặt.
“Thằng ranh con! Vậy mà dám chê đồ ăn của tôi hả? Đoạn Tinh Hà! tôi thấy cậu muốn ăn măng xào thịt của ông nội cậu rồi đúng không? Lát nữa tôi gọi điện cho ông cậu, dậy dỗ lại thằng ranh con như cậu cho đàng hoàng!” bác Lưu nổi giận đùng đùng, túm tai hắn lôi đi.
“A a a! bác Lưu! bác Lưu! Con không có ý đó! Nghe con giải thích!”
“Giải thích cái gì! Cậu tưởng cậu mọc cánh rồi hả? Tôi bẻ sạch bây giờ!” Bác Lưu lôi hắn đi giữa bao ánh mắt ngơ ngác.
Đoạn Tinh Hà không ngờ lại xui tận mạng, bị túm tai giữa bàn dân thiên hạ! Hắn vừa la vừa quay đầu trừng mắt nhìn Tô Thanh Thanh tất cả là tại cậu ta!
Nhưng ánh mắt giận dữ đó chẳng khiến cô bận tâm, trái lại, cô còn lạnh lùng cười với hắn một cái...
Đoạn Tinh Hà suýt thì bùng nổ! Cậu ta thấy bác Lưu phía sau hắn rồi mà không nhắc? dám chơi hắn!
Tô Thanh Thanh làm như không thấy vẻ mặt tức đến vỡ mạch máu của ai kia, tiếp tục vui vẻ ăn nốt phần cơm thơm phức của mình.