Chương 5

Thấy trong phòng ngủ không có ai, Tô Thanh Thanh cũng chẳng cần dè dặt làm gì. Cô duỗi lưng một cái lười biếng, ngáp dài rồi lề mề bò dậy rửa mặt thay đồ.

Chỉ là cơn mơ tối qua lại rõ mồn một như vừa diễn ra trước mắt. Nghĩ đến kết cục thê thảm của nguyên chủ, Tô Thanh Thanh thở dài lần nữa. Không biết tên “cốt truyện” kia có chịu buông tha cái pháo hôi nữ xứng như cô hay không...

Tùy ý lết bước vào toilet, nghĩ đến chuyện phòng chỉ có mình cô, chẳng cần phải co ro sợ lộ vóc dáng con gái làm gì cho mệt.

Rửa mặt xong vừa bước ra, khóe mắt liếc qua thấy ở vườn hoa nhỏ ngoài phòng có một người đang ngồi trên ghế.

Nam... nam chính?

Sáng sớm, gió thổi lay động ngọn cây trong vườn, chim hót côn trùng kêu, ánh mặt trời đổ nghiêng phủ lên bóng dáng kia thêm vài phần mông lung. Khuôn mặt nghiêng được ánh sáng rọi đến, ngũ quan như điêu khắc, lạnh lùng mà tinh xảo như ngọc.

Tô Thanh Thanh phản ứng đầu tiên: Hắn không nóng sao? Nhưng nghĩ kỹ lại, quanh thân hắn từ trong ra ngoài đều mang theo khí lạnh, là băng sơn nam chính đấy, đương nhiên sẽ không biết nóng!

Đúng lúc ấy, nam nhân ngẩng đầu nhìn về phía cô. Khoảng cách không xa không gần, bốn mắt chạm nhau.

Tô Thanh Thanh lập tức có cảm giác không tự nhiên dở hơi rồi! Hôm qua vừa làm loạn vụ "quần lót", sáng nay lại... chưa kịp buộc ngực!

Cho đến khi hắn từ vườn bước vào phòng, cô mới hốt hoảng nhận ra: chết rồi, chưa quấn đai!

Gấp đến trắng cả mặt, cô cuống cuồng quay về phòng, nhét đai lưng vào túi áo ngủ, thò đầu ra nhìn người sắp đến gần.

Chạy nhanh về phía toilet, vừa đúng lúc Mộ Bạch nhìn thấy. Mặt hắn càng lạnh hơn, ánh mắt hiện rõ sự chán ghét, giống như cảm thấy cô đang có mưu đồ gì đó đen tối khi chạy tới gần hắn.

Kết quả là, ngay dưới ánh mắt kia, Tô Thanh Thanh lao vào toilet, “phịch” một tiếng đóng cửa lại, bộ dạng chẳng khác gì sợ hắn giành chỗ đi vệ sinh.

Mộ Bạch: “...”

Ánh mắt lạnh lẽo, mang theo suy tư nhìn chằm chằm cánh cửa đang đóng chặt.

Tô Thanh Thanh không dám thở mạnh, áp tai lắng nghe tiếng bước chân ngoài cửa xa dần, lúc này mới nhẹ nhõm thở ra.

May mà áo ngủ đủ rộng, che được dáng người quá đỗi quyến rũ. Nếu không, vừa rồi đứng gần như thế, không khéo đã bị phát hiện là con gái.

Chỉ nghĩ đến cảnh nam chính phát hiện cô là nữ giả nam, lại còn cố tình tiếp cận, theo tính cách lạnh lùng và tàn bạo kia, có khi cô chưa kịp mở miệng đã bị "xử đẹp" luôn rồi.

Tuy rằng cô không sợ, nhưng cũng không cần tự dưng chuốc thêm kẻ thù, đặc biệt là đại lão nam chính trong văn gốc.

Cố gắng bớt va chạm thì vẫn hơn. Hắn vốn ít khi xuất hiện ở trường, đầu óc thì thuộc loại thiên tài nhưng tính tình lại kiểu thích hành người khác lên bờ xuống ruộng, ngay cả thành tích học tập cũng không tha đứng nhất một cách khiến người ta tức hộc máu.

Quấn đai xong, lần này cô cố ý nới lỏng hơn, đồng phục cũng rộng nên không nhìn ra. Mới xuyên đến mấy hôm trước, cô căng thẳng quá mà quấn chặt quá tay, thiếu điều nghẹt thở.

Ra khỏi toilet, phòng ngủ đã không còn ai, xem ra lần này Mộ Bạch thật sự rời đi rồi.

Thở phào một hơi, cô cầm ví ra ngoài ăn sáng. Trên đường đi không thể tránh ánh mắt dòm ngó của người khác khuôn mặt này quá xuất sắc, trong mắt người khác chính là xinh đẹp dẫn đến tai họa.

Khuôn viên trường học quý tộc rộng lớn, cây xanh phủ bóng, không khí trong lành. Tô Thanh Thanh hít sâu một hơi, cảm giác đúng là cuộc sống mới đáng sống...

Chợt phía đối diện có một nữ sinh đi đến.

Nữ sinh lớn lên thanh tú, mang theo chút ngượng ngùng, nhẹ giọng gọi:
“Bạn học …Tô Thanh Thanh?”

Tô Thanh Thanh: “?”
Cô thu hồi ánh mắt đang nhìn phong cảnh, nghi hoặc nhìn người đang đứng trước mặt.

Đỗ Nhược bị cô nhìn đến đỏ mặt, khẽ cúi đầu, hai tay đưa ra một bức thư tình.

“Có thể nhờ cậu giúp một việc không?”

Không đợi Tô Thanh Thanh trả lời, cô nàng đã vội vàng nói tiếp:
“Đây là thư tình mình viết cho bạn học Mộ Bạch, cậu có thể giúp mình để lên giường cậu ấy không?”

Đôi mắt long lanh đáng thương nhìn thẳng vào Tô Thanh Thanh, người bình thường chỉ e không thể từ chối.

Chỉ có Tô Thanh Thanh là khựng máu một giây. Dù chưa từng gặp nữ chính, cô cũng có thể đoán ra: người đưa thư tình cho nam chính... không phải nữ chủ Đỗ Nhược thì còn ai?

Trong nguyên văn, nguyên chủ từng đồng ý đặt thư tình lên giường Mộ Bạch nhưng lại không làm.

Nguyên chủ si mê Mộ Bạch. Khi nữ chính nhờ giúp, dù khó chịu cũng vẫn nhẫn nhịn nhận lời.

Thực tế thì nguyên chủ quay đi liền đốt bthư. Về sau chuyện bị bại lộ, các nam phụ tưởng nguyên chủ thích Đỗ Nhược, kéo tới gây chuyện không ít. Từ đó nguyên chủ hận nữ chủ đến tận xương.

Lúc này, người qua đường cũng dừng lại xem náo nhiệt. Ai cũng nhận ra Đỗ Nhược hoa khôi của trường, và người đang đối diện với cô: Tô Thanh Thanh.

Tô Thanh Thanh không muốn dính vào rắc rối. Bình tĩnh lùi lại hai bước, kéo giãn khoảng cách với nữ chính.

“Không thể.”
Giọng cô thản nhiên, không nể mặt chút nào.

Đỗ Nhược kinh ngạc, không ngờ lại bị từ chối. Dù gì cô cũng là hoa khôi xinh đẹp, hơn nữa còn canh thời điểm đông người  cô chắc chắn Tô Thanh Thanh không dám cự tuyệt. Vậy mà... cậu ta thật sự cự tuyệt?

Không đợi cô phản ứng, Tô Thanh Thanh đã đi vòng qua, bỏ đi trước một bước.

Người vây xem đều bị cảnh này làm cho sững sờ. Không ai biết ngọn ngành, còn tưởng Đỗ Nhược tỏ tình với Tô Thanh Thanh và bị cự tuyệt...

Tin đồn lan nhanh, thậm chí càng lúc càng thổi phồng. Tô Thanh Thanh cứ tưởng tránh được một đoạn kịch bản cẩu huyết, không ngờ “cốt truyện” lại không chịu buông tha.

Mới tan học, đã có người tìm đến. Giáo viên vừa rời đi, một đám học sinh lập tức ập vào lớp, đuổi sạch mọi người ra ngoài, chỉ chừa lại mình cô.

Tô Thanh Thanh vẫn giữ vẻ điềm nhiên. Chuyện thế này, từ ngày đầu xuyên tới đã gặp mấy lần, cuối cùng đau vẫn là mấy người kia, chẳng liên quan gì đến cô.

Ở quán cà phê trong trường, Sở Vân Hàn đang nhàm chán chơi game thì bạn ngồi bên nhận được tin tức nóng hổi.

“Sở thiếu, bạn cùng phòng của Mộ Bạch là Tô Thanh Thanh đang bị Nam Cung Ly vây rồi.” Tên kia cười hả hê, lấy cùi chỏ thúc nhẹ Sở Vân Hàn.

Sở Vân Hàn khựng tay một giây, sau đó vẫn điềm nhiên chơi tiếp:
“Cậu ta bị kiếm chuyện cũng không phải chuyện một hai ngày nữa.”

“Ờ ha, thấy riết cũng thành quen.”

Quán cà phê yên tĩnh, không khí nhàn nhã, nhưng Sở Vân Hàn lại thấy phiền bực vô cớ, đầu óc cứ không ngừng hiện lên gương mặt nhỏ xíu mà quyến rũ của Tô Thanh Thanh.

“Mẹ kiếp!”
Anh buông máy, bật dậy đi ra ngoài.

“Sở thiếu! Anh đi đâu thế?”
Người bạn bên cạnh ngơ ngác nhìn anh biến mất khỏi tầm mắt.

Lúc này, trong phòng học, Nam Cung Ly đang lười biếng thả tay vào túi, dáng bước chậm rãi nhưng ngông nghênh. Cậu ta hơi nghiêng đầu, ánh mắt khinh thường nhìn Tô Thanh Thanh.

Cô bị một nhóm người vây ở góc phòng, nhưng dáng người vẫn đứng thẳng, gương mặt xinh đẹp, mảnh mai tuyệt diễm lại không lộ ra chút hoảng sợ nào.

Nam Cung Ly khi thấy rõ mặt cô thì thoáng sững người, sau đó lại khẽ cười lạnh đầy khinh miệt.

Bên ngoài lớp học cũng đã chật kín người xem náo nhiệt. Ai cũng nghĩ Tô Thanh Thanh lần này chắc chắn bị Nam Cung Ly dằn mặt không nhẹ.

“Nghe nói cậu từ chối thư tình của Đỗ Nhược? Còn dám chọc cô ấy khóc?”
Giọng nói của cậu ta êm tai như chính vẻ ngoài.

Tô Thanh Thanh: “?”
Xem ra, cốt truyện này không phải muốn né là có thể né được. Tránh không xong thì lên thôi.

Người đàn ông trước mắt này, từ gương mặt đến khí chất đều giống y hệt tên giáo bá trong giấc mơ từng bóp cổ nguyên chủ. Nhìn kiểu gì cũng thấy chính là nam phụ thứ ba.

“Rồi sao nữa?”
Giọng cô thản nhiên, ánh mắt lạnh nhạt nhìn đối phương. Cô không đưa thư tình là quyền của cô, Đỗ Nhược khóc thì có liên quan gì đến cô?

Nam Cung Ly không ngờ cô cứng như vậy

"Cậu không biết Đỗ Nhược là người tôi bảo hộ à? Làm cô ấy khóc, cậu sống chán rồi hả?”

Lại một câu thoại tràn ngập khí chất “nam chính tổng tài”. Tô Thanh Thanh nghe đến nhức tai:
“Ý cậu là người ta bắt tôi làm gì thì tôi cũng phải làm theo?”

Nam Cung Ly còn tưởng cô có chút tự biết thân phận, nào ngờ cô lại bật ngược. Tô Thanh Thanh ánh mắt mang trào phúng, từ tốn từng chữ:

"Cậu muốn tự hạ thấp mình là việc của cậu, nhưng bắt ép người khác cũng hạ thấp theo cậu, có phải ở đây cậu có chút bệnh nặng rồi không?”
Nói rồi còn chỉ chỉ trán hắn: “Cỡ này chắc cũng nặng rồi.”

Nói xong câu đó, không chỉ Nam Cung Ly mặt biến sắc, mà cả đám vây quanh cũng ngơ ngác há hốc mồm lá gan thằng này to thật! Dám nói kiểu đó với Ly ca?!

Nam Cung Ly ánh mắt trầm hẳn xuống, chậm rãi tiến lại gần Tô Thanh Thanh. Nhưng cô vẫn đứng yên tại chỗ, không tránh không né, ánh mắt bình tĩnh đối diện hắn.

Hai người chỉ cách nhau nửa bước. Dưới ánh sáng, lông tơ mảnh trên mặt cô hiện rõ trong mắt Nam Cung Ly, làn da mịn màng, đôi mắt như ngậm nước, môi phấn như thạch trái cây...

Cậu ta bỗng như bị điện giật, nhanh chóng giật lùi mấy bước, trừng lớn mắt như vừa nhìn thấy điều không thể tin nổi.

Tô Thanh Thanh: “???”
Cô còn chuẩn bị lao vào diễn một trận rồi, hắn lui chi lẹ vậy?

Nam Cung Ly mặt đen sì, nghẹn ra mấy từ:
“Cậu chờ đó cho tôi!”
Rồi dẫn cả đám người xồng xộc bỏ đi...

Hả? Không đánh?

Tô Thanh Thanh ngơ ngác, rõ ràng tưởng hôm nay có thể tung hoành một trận. Không ngờ đối phương nói bỏ là bỏ, chưa chạm nổi sợi tóc cô.

Cô tiếc nuối nhún vai, cũng thong thả lắc lư đi theo họ ra khỏi lớp.

Người xem náo nhiệt: “???”
Gì vậy trời? Ly ca rút lui? Không chạm cũng không dọa? Còn không giáo huấn gì hết?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play