Chương 4

Đối diện với tiếng gào thét của nguyên chủ, hai vị phụ huynh kia rõ ràng đã không còn kiên nhẫn.

Thường Lan nhíu mày, giọng đau lòng nhưng không giấu nổi sự chán ghét: 

“Thanh Thanh, từ nhỏ đến lớn con sống sung sướng, không thiếu cơm ăn áo mặc. Cuộc sống khó khăn lẽ ra là phần của con, chứ không phải Tiểu Nhược!”

Tô Dũng lạnh mặt, hừ một tiếng: “Chúng tôi đã làm hết bổn phận. Đây không còn là nhà của con nữa. Người cướp mất cuộc sống đáng lẽ thuộc về con gái ruột của tôi, không có tư cách ở đây mà trách móc!”

Thường Lan nghe xong, vẻ mặt có chút do dự. Dù sao cũng là đứa trẻ bà nuôi lớn từng ấy năm. Nhưng nghĩ đến con gái ruột phải chịu khổ, trái tim bà lại nguội lạnh ngay.

Trong lúc hai bên lời qua tiếng lại, Đỗ Nhược nữ chính vẫn đứng im không nói một lời. Tô Thanh Thanh nhìn không rõ biểu cảm của cô gái kia.

Nguyên chủ thì dường như không thể tin nổi những lời vừa nghe. Cô lảo đảo lùi về sau một bước, vẻ mặt đau đớn như thể thế giới vừa sụp đổ.

Tô Thanh Thanh chau mày.

Trong nguyên tác, cha mẹ ruột của nguyên chủ tuy không giàu có, nhưng lại rất yêu thương nữ chính Đỗ Nhược. Dù không cho cô ấy cuộc sống xa hoa, nhưng ăn uống, sinh hoạt vẫn đầy đủ. Thậm chí đến cả một cái chén cũng chưa từng bắt rửa qua.

Vì chỉ có một đứa con gái, họ gần như dốc hết tiền bạc lo cho Đỗ Nhược ăn học. Đời sống tuy không hào nhoáng, nhưng tuyệt đối không thiếu thốn.

Vậy mà cha mẹ nuôi của nguyên chủ lại có thể thốt ra những lời như vậy?

Tô Thanh Thanh nhìn về phía Đỗ Nhược người từ đầu tới giờ vẫn không lên tiếng. Cô dần nhận ra: Đỗ Nhược không phải là “ngốc bạch ngọt” như vẻ ngoài.

Lúc này, ánh mắt nguyên chủ rơi vào chiếc vòng tay gia truyền đang đeo trên cổ tay Đỗ Nhược món quà mẹ nuôi hứa sẽ tặng sau khi tốt nghiệp…

Ánh mắt nguyên chủ đỏ hoe, lý trí hoàn toàn sụp đổ. Cô lao tới, định giật lại chiếc vòng ấy.

Tô Dũng lập tức kéo cô lại, sau đó… tát mạnh một cái! 

“Bốp!”

Tiếng tát vang dội khiến cả người nguyên chủ nghiêng đi. Bàn tay của Tô Dũng run lên vì đau, ánh mắt lộ vẻ bối rối và chút hối hận.

Tô Thanh Thanh ngồi im, lạnh mặt quan sát tất cả. Dù biết nguyên chủ không phải con ruột họ, nhưng nuôi dưỡng ngần ấy năm, kết cục lại là hành xử tuyệt tình như vậy, đúng là quá tàn nhẫn.

Nguyên chủ ôm mặt, ánh mắt chan chứa tuyệt vọng. Giọng nói run rẩy như nghẹn lại nơi cổ họng: "Bố… đánh con?”

Tô Dũng khựng lại, môi mấp máy, nhưng chỉ thốt ra được một câu vô nghĩa: “Con không được làm tổn thương Tiểu Nhược nữa.”

“Nên bố chọn cách tổn thương con?”

Câu hỏi nghẹn ngào khiến Tô Dũng cứng họng. Dù có nói thế nào, cũng không thể bào chữa được. “Các người luôn miệng nói con cướp đi cuộc sống đáng lẽ thuộc về người khác. Nhưng chẳng lẽ… con không phải người bị hại?”

Nước mắt nguyên chủ rơi như mưa. Cô kể về những tổn thương, về nỗi bất công mà mình phải chịu đựng từ khi bị đưa về nhà này.

Thường Lan cũng khóc không thành tiếng, nhưng vòng tay ôm chặt Đỗ Nhược thì chưa từng buông lơi. Trong lòng bà, chỉ có con gái ruột mới là quan trọng nhất.

Tô Dũng nhìn gương mặt sưng đỏ của nguyên chủ, ánh mắt đầy áy náy. Nhưng rồi ông ta lại nhìn sang Đỗ Nhược cuối cùng vẫn không nói gì thêm.

Đến đây, hình ảnh trong mơ bắt đầu nhòe đi.

Tô Thanh Thanh choàng tỉnh.

Cô mở mắt, hô hấp dồn dập, trán lấm tấm mồ hôi, vừa dùng khăn giấy lau qua đã ướt đẫm. Toàn thân mệt mỏi như vừa trải qua một trận tra tấn tinh thần.

Giấc mơ vừa rồi chính là quá khứ của nguyên chủ những đoạn nội dung chỉ được nhắc sơ qua trong truyện gốc. Không có nhiều miêu tả chi tiết, nhưng cảm giác đau lòng vẫn đập thẳng vào tim.

Tô Thanh Thanh không dám tưởng tượng nguyên chủ đã phải chịu đựng thế nào. Bị ruồng bỏ bởi chính những người nuôi nấng mình từ bé, còn bị đổ mọi sai lầm lên đầu, hoàn toàn bị chối bỏ…

Cô thở dài.

Không hiểu sao giấc mơ lại kết thúc ở giữa chừng. Liệu sau này còn mơ thấy nữa không?

Liếc nhìn đồng hồ mới ba giờ sáng. Cô muốn đi vệ sinh.

Cô liếc sang giường đối diện Mộ Bạch vẫn đang ngủ. Đến cả ngủ cũng nghiêm túc như vậy, không nghiêng không lệch, trừ phần ngực phập phồng theo nhịp thở, còn lại cứ như một bức tượng sống.

So với giường bên kia thì... giường mình như bãi chiến trường.

Tô Thanh Thanh vờ như không thấy, rón rén bước xuống giường, khẽ khàng ra ngoài. Đai ngực cọ vào người hơi khó chịu, nhưng giờ là nửa đêm, cho dù Mộ Bạch có tỉnh cũng không thể thấy rõ.

Xong xuôi, cô quay về, không quên liếc sang giường đối diện xác nhận nam chính vẫn còn đó, rồi mới yên tâm chui vào chăn. 

“Biết đâu ngủ thêm tí lại mơ tiếp nội dung truyện thì sao…”

Nghĩ đến việc nắm rõ cốt truyện sẽ giúp thay đổi được kết cục trong nguyên tác, cô khẽ nhắm mắt lại, tự nhủ phải cố nhớ cho kỹ.

Bởi vì với một “ác nữ pháo hôi” như mình, thì hiểu rõ kịch bản mới có cơ hội sống sót.

Vừa nghĩ đến đó, cơn buồn ngủ lại kéo đến.

Đối diện, người con trai đang “ngủ thẳng tắp” ấy… khẽ mở mắt.

Trong bóng tối, đôi con ngươi lặng lẽ lóe lên ánh sáng lạnh.

Nhưng lần này, không có giấc mơ về nguyên tác nữa.

Tô Thanh Thanh thật sự ngủ thẳng một mạch đến sáng.

Khi mở mắt, trời vừa hửng sáng. Cô ngáp một cái, vô thức nhìn sang đối diện giường trống không.

“Hửm? Dậy sớm vậy sao?”

Cô đảo mắt khắp phòng, không thấy bóng dáng Mộ Bạch đâu cả.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play