Chương 3
Trong đầu hiện lên vô số suy nghĩ nếu lỡ tay đánh cậu ta một cú, liệu có bị phản đòn theo kiểu “thiên vương lạnh lùng tung quyền” không?
Mộ Bạch đứng sừng sững trước mặt, vóc dáng cao lớn như một bức tượng sống. Ánh sáng từ cửa sổ hắt vào khiến cả người cậu ta như được phủ thêm lớp hào quang lạnh giá. “Sở Vân Hàn nói cậu đang tìm tôi?”
Giọng nói trầm thấp vang lên bên tai, lạnh đến mức nổi da gà. Không cần che giấu gì hết, thái độ xa cách lộ rõ mồn một.
Tô Thanh Thanh: “???”
Từ lúc xuyên đến giờ, có tìm cậu khi nào đâu?
Xong rồi, tiêu rồi!
Trong nguyên tác có nhắc qua: nguyên chủ là kiểu vừa giả vờ lạnh nhạt vừa lén lút theo dõi Mộ Bạch, thường xuyên mượn danh nghĩa hỏi thăm qua Sở Vân Hàn. Nhưng vì Mộ Bạch không mấy khi ở ký túc xá, nên nguyên chủ cứ đơn phương tự luyến mãi chẳng ăn thua.
Làm sao bây giờ?!
“À… đúng rồi.” Vừa nói, Tô Thanh Thanh vừa tiện tay vớ đại một món đồ trong đống quần áo, giơ lên trước mặt Mộ Bạch, hoàn toàn không thèm nhìn kỹ.
“Tôi mới mua cái này… đang phân vân không biết màu này đẹp không.”
Tô Thanh Thanh cố nặn ra một nụ cười gượng.
Một chiếc quần lót đỏ rực xuất hiện ngay trước mắt cậu.Bạch: “…”
Tô Thanh Thanh cảm nhận được ánh nhìn dán chặt của đối phương vào món đồ đang… lủng lẳng trên tay. Không khí xung quanh như ngưng đọng lại, ánh mắt Mộ Bạch càng lúc càng khó hiểu. Cô cúi đầu nhìn theo bản năng…
Mẹ ơi!!!
Quần… quần lót?!
Tô Thanh Thanh cảm giác máu toàn thân dồn hết lên mặt, đỏ bừng từ vành tai lan xuống tận ngón chân. Trên tay cô lúc này… chính là một chiếc quần lót tứ giác đỏ rực!
Và nó đang lủng lẳng đong đưa ngay giữa tầm mắt của hai người.
Tô Thanh Thanh: “!!!”
“Không phải, không phải! Lấy nhầm rồi! Đáng ra là khăn quàng cổ!”
Cô quýnh quáng nhét nó xuống mép giường, vờ như đang tìm khăn quàng thật sự, động tác luống cuống chẳng khác gì trò bịt tai trộm chuông.
Vấn đề là — mùa hè nắng chang chang, ai lại đi mua khăn quàng cổ? Muốn ấp trứng gà à?
Không khí trong phòng như đông cứng lại.
Tô Thanh Thanh chỉ muốn biến mất ngay tại chỗ. Càng nói càng sai, càng chữa càng hỏng, đúng kiểu “càng tẩy càng đen”. May mà Mộ Bạch cuối cùng chẳng nói câu nào, chỉ là ánh mắt… giống như đang nhìn một sinh vật ngoài hành tinh.
Cô lén ngước mắt nhìn đối phương áo quần gọn gàng, khí chất cấm dục lạnh lùng, đúng chuẩn nam chính trong tiểu thuyết. Bản thân lại vừa huơ huơ cái quần lót đỏ rực trước mặt người ta, bảo sao không khiến cậu ta cảnh giác.
Thật ra nghĩ kĩ lại cũng đúng thôi.
Ai mà không thấy rợn người khi bị người khác theo dõi khắp nơi, rồi còn bất ngờ lấy ra một cái quần lót đỏ chóe hỏi có đẹp không… Quá sức khủng bố!
Tô Thanh Thanh im lặng dọn lại đống quần áo, ánh mắt còn lén lút liếc về phía phòng khách. Sau đó nhanh chóng chui vào phòng tắm.
Tắm xong, cô lại phải siết đai ngực cẩn thận. Chờ đến lúc leo lên giường mới dám tháo ra thở phào.
Ngực bị ép đến đỏ ửng, vừa đau vừa trướng. Cô thở dài, lầm bầm: “Cứ bó mãi thế này có ngày nghẹt thở mà chết... về sau phải nới bớt thôi, lỡ có chuyện thì toi.”
Xoa nhẹ vùng đau, cô khoác áo ngủ, leo lên giường.
Phòng ký túc dù là chuẩn quý tộc, thiết kế vẫn theo kiểu học sinh: hai giường kê đối diện, không hề có vách ngăn. Nói là xa hoa thì đúng, nhưng chẳng có tí riêng tư nào.
Tô Thanh Thanh xuyên tới đây được hai ngày, hai buổi tối đầu còn may mắn vì nam chính không có ở phòng. Nay thì khác người ta đã về, và cô thì phải… ngủ đối diện với hắn.
Càng nghĩ càng thấy không tự nhiên.
Cô nằm nghiêng, ánh mắt vô thức nhìn sang chiếc giường sạch sẽ phía đối diện. Lần đầu tiên từ lúc xuyên đến, cô… mất ngủ.
Từ phòng khách vọng lại tiếng lật sách khe khẽ.
Tô Thanh Thanh nhẹ nhàng tháo đai ngực ra, thở phào một hơi, rồi nằm nghiêng lại, chờ cơn buồn ngủ kéo đến.
Tiếng lật sách vẫn đều đều vang lên. Trong tiếng động nhè nhẹ đó, cô dần chìm vào giấc mộng.
Một bóng người lướt ngang qua đầu giường, bước chân dừng lại thoáng chốc rồi rời đi.
Trong mơ, cô thấy nguyên chủ đang ngồi một mình trên ghế sofa trong phòng, lặng lẽ nhìn ra cửa sổ. Xung quanh vắng tanh, không có Mộ Bạch, không có bạn học, chỉ còn cô độc lặng lẽ. Không đợi Tô Thanh Thanh nghĩ nhiều, hình ảnh vừa chuyển.
Một người đàn ông cao lớn túm cổ áo nguyên chủ, đẩy ngược vào tường. Ánh mắt hung dữ, giọng nói lạnh băng, như đang cảnh cáo điều gì đó. Dù không ra tay thật sự, nhưng chỉ vài câu mắng nhiếc cũng đủ khiến cả người nguyên chủ run lên. Sau đó hắn dẫn theo một đám người ào ào rời đi.
Tô Thanh Thanh nhìn rõ mặt kẻ đó từ lúc xuyên tới đây cô chưa từng gặp. Nhưng khí chất kia rõ ràng là kiểu… giáo bá chính hiệu.
Giáo bá? Nam phụ bá đạo, có tình cảm với nữ chính nhưng bị từ chối, sau này lại là nhân vật số hai sau nam chính.
Có vẻ như nguyên chủ đã từng điên cuồng theo đuổi Mộ Bạch thật.
Cảnh trong mơ lại thay đổi.
Lần này là một căn biệt thự cực kỳ xa hoa. Tô Thanh Thanh quan sát kỹ lưỡng, đoán rằng đây chắc chắn là nhà cha mẹ ruột của nguyên chủ. “Aaa!!!”
Một tiếng hét lớn vang lên từ phòng khách, khiến cô trong mơ cũng giật bắn người.
Nguyên chủ lúc này đã là một cô gái xinh đẹp, tóc dài buông xõa, khuôn mặt nhỏ nhắn đẫm nước mắt:
“Tại sao?! Tại sao lại bắt con rời đi?! Chẳng lẽ con không phải là con gái hai người sao?!”
Đối diện là ba người: một cô gái trạc tuổi nguyên chủ chắc chắn là nữ chính thật sự và hai người trung niên ăn mặc sang trọng, đang nhẹ nhàng an ủi cô gái kia.
Không cần suy nghĩ cũng biết họ chính là cha mẹ ruột của nguyên chủ.