Nghe lời này, không chỉ Quý Tử Kinh giật mình, mà Văn Âm và Tạ Dung Tuyên đứng bên cạnh cũng sửng sốt. Văn Âm lấy lại bình tĩnh, vội kéo Tạ Dung Tuyên ra sau, lo lắng nói: “Đừng để ý lời trẻ con.”
Tạ Dung Tuyên ngoan ngoãn gật đầu, nhưng ánh mắt vẫn không rời khỏi Kiều Nguyện, vẻ mặt đầy ngỡ ngàng.
Kiều Nguyện dường như nhận ra mình vừa nói gì đó khiến mọi người phản ứng lạ lùng. Cậu bé nghiêm túc suy nghĩ, rồi khẳng định: “Thật mà! Mẫu thân nói thế, mẫu thân không bao giờ gạt con!”
Văn Âm không biết phải giải thích thế nào, chỉ đành day trán nhìn Tạ Dung Tuyên cầu cứu. Tạ Dung Tuyên cũng bị lời nói của cậu bé làm cho lúng túng, mãi mới lên tiếng: “Tiểu Nguyện, trước tiên nói xem mẫu thân con ở đâu, con còn nhớ không?”
“Con nhớ!” Kiều Nguyện giơ tay, mắt sáng rực, đầy tự tin.
Văn Âm định hỏi thêm, nhưng Quý Tử Kinh đột nhiên ra hiệu ngăn lại. Ông bước đến trước mặt Kiều Nguyện, quay lưng về phía Văn Âm và Tạ Dung Tuyên, chăm chú nhìn vào đôi mắt đen láy của cậu bé, lẩm bẩm: “Vừa rồi gọi nó là Tiểu Nguyện?”
Văn Âm không thấy rõ biểu cảm của Quý Tử Kinh, nhưng cảm nhận được sự trầm trọng và phức tạp trong giọng nói. Nàng thoáng do dự, như chợt nghĩ ra điều gì, khẽ lùi nửa bước, gật đầu: “Đúng vậy.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT