Mùa hè oi ả, ánh nắng chói chang, tiếng ve kêu râm ran. Dòng sông Thanh Dương lặng lẽ chảy qua thành Yên Châu ồn ào, uốn lượn một vòng rồi đổ về bờ liễu xanh mướt.

Bên bờ sông là một căn nhà gỗ nhỏ. Dưới tán liễu rợp bóng, Văn Âm ngồi trên ghế dài, một tay cầm cần câu, tay kia lật giở cuốn sách cũ kỹ, thi thoảng liếc nhìn mặt nước. Dòng sông phẳng lặng, tiếng nước róc rách. Văn Âm ngẩng đầu quan sát phao câu, nhưng chẳng thấy động tĩnh gì.

“Chỗ này cá bị đám người đó dọa chạy hết rồi, sư tỷ à, tỷ chắc chắn không câu được đâu,” một thiếu niên tên A Triết, mặc áo vải xám cũ kỹ, tóc buộc bừa sau đầu, xách giỏ tre chậm rãi bước tới.

Thấy A Triết, Văn Âm đặt sách xuống, mỉm cười: “A Triết, trong giỏ có gì ngon thế?”

A Triết chưa kịp trả lời, Văn Âm đã vứt cần câu, lôi từ trong giỏ ra bánh điểm tâm và trà, tự nhiên ăn ngấu nghiến. Văn Âm là sư tỷ của A Triết, đứng đầu trong sư môn, nhưng gương mặt nàng lại trẻ trung, dáng người nhỏ nhắn, nhìn chẳng khác gì cùng tuổi với A Triết. Dù quen biết đã lâu, A Triết vẫn khó mà nể sợ vị sư tỷ này.

Thấy Văn Âm ăn gần hết phần thức ăn, A Triết hốt hoảng kêu lên: “Sư tỷ, đó là phần ăn cho cả hai người! Chừa lại cho đệ chút đi!”

Văn Âm cắn miếng bánh, cười tỉnh bơ: “Câu cá mãi chẳng được con nào, ăn tạm cho đỡ buồn miệng. Nếu thiếu thì vào thành mua thêm đi.”

A Triết lắc đầu ngao ngán, đã quen với tính ham ăn lười làm của sư tỷ. “Đệ nói rồi, chỗ này chẳng có con cá nào đâu, toàn bị đám người kia dọa chạy hết.”

Văn Âm nhướn mày, nhìn mặt sông lấp lánh ánh liễu. “Cá không câu được, nhưng biết đâu lại câu được… người?”

A Triết im lặng, cả hai nhìn nhau, nhớ lại chuyện xảy ra trước đó – một cơn ác mộng khó quên.

---

Văn Âm thích sự yên tĩnh. Một năm trước, nàng và A Triết lang bạt khắp nơi, cuối cùng tìm được một nơi phong cảnh hữu tình ngoài thành Yên Châu để dừng chân. Họ dựng nhà gỗ bên bờ sông, tưởng đã tìm được chốn bình yên. Nhưng chỉ sau một tháng, Văn Âm nhận ra mình đã lầm to – nơi này chẳng yên tĩnh chút nào.

Một ngày nọ, nàng bắt gặp ba gã lén lút trước cổng nhà. Tưởng là trộm, Văn Âm định ra tay dạy dỗ, nhưng hóa ra họ là người của các gia đình giàu có trong thành, đến để tìm một loại hoa dại gọi là Hương Thanh. Nghe nói hoa này mọc ở đây, và vì một vị tiểu thư nhà họ Tạ trong thành thích loại hoa ấy, họ mới lùng sục khắp nơi.

Văn Âm chẳng hiểu nổi sở thích kỳ lạ của đám nhà giàu, thả họ đi và không để tâm. Nhưng ngay hôm sau, căn nhà của nàng bị cả đám người vây kín, ngồi xổm dưới đất tìm hoa như thể đang phá án. Hỏi ra mới biết, họ đến từ các gia đình quyền quý ở Yên Châu, đều vì muốn tìm  Hương Thanh để tặng Tạ Dung Huyên – đại tiểu thư nhà họ Tạ, nhằm lấy lòng nàng.

Sau năm ngày lùng sục, đám người kia cuối cùng tìm được một cây Hương Thanh mới nở ngay góc tường nhà Văn Âm. Họ không chỉ hái hoa mà còn cạy luôn cả mảng tường, nâng niu như báu vật mang đi. Văn Âm câm nín, nhưng ít ra cũng tiễn được đám người ồn ào ấy.

Cuộc sống yên bình của nàng chẳng kéo dài được bao lâu. Hai tháng sau, dòng sông trước nhà đột nhiên đầy những chiếc hoa đăng trôi nổi. Dù đẹp mắt, nhưng chúng làm phiền thú vui câu cá của Văn Âm. Ban đầu nàng nghĩ chúng chỉ trôi vài ngày, nhưng không ngờ kéo dài hàng tháng. Bực mình, nàng vớt một chiếc lên, phát hiện bên trong có mảnh giấy ghi ba chữ: Tạ Dung Huyên.

Văn Âm vớt thêm vài chiếc nữa, đều thấy tên Tạ Dung Huyên, nhưng nét chữ và kiểu đèn khác nhau, rõ ràng không phải từ một người. A Triết vào thành dò la, mới biết mấy tháng trước, Tạ Dung Huyên thả hoa đăng trong lễ hội, nở nụ cười rạng rỡ. Từ đó, đám công tử si mê nàng ấy thi nhau thả hoa đăng, tạo nên cảnh “ngàn đèn rực rỡ” ở Yên Châu, chỉ để mong nàng ấy cười thêm lần nữa.

Qua những chuyện này, Văn Âm thuộc nằm lòng cái tên Tạ Dung Huyên. Nàng thầm nghĩ, nữ nhân này đúng là “họa thủy”, không biết còn gây ra bao nhiêu sóng gió ở Yên Châu.

Thời gian trôi qua, thành Yên Châu liên tục xảy ra những chuyện kỳ lạ vì Tạ Dung Huyên. Dù sống ngoài thành, Văn Âm vẫn bị ảnh hưởng. Nàng dần quen với những lùm xùm này, xem chúng như chuyện không liên quan, cũng lười bận tâm.

Nhưng một ngày nọ, khi đang câu cá bên bờ sông, Văn Âm lại vớt được… một người đàn ông xa lạ. Hắn mặc y phục đắt tiền, rõ ràng xuất thân từ gia đình quyền quý. Sau khi cứu tỉnh, Văn Âm và A Triết đứng hai bên, tò mò đánh giá.

Chưa kịp để người đó lên tiếng, Văn Âm ho nhẹ, thử đoán: “Để ta đoán nhé. Công tử rơi xuống sông cũng vì Tạ Dung Huyên, đúng không?”

Người đàn ông sững sờ, hỏi lại: “Sao cô nương biết?”

Văn Âm và A Triết nhìn nhau, ánh mắt đầy vẻ “quả nhiên thế”. Qua bao chuyện, cả hai đã quá quen với cái tên Tạ Dung Huyên. Mọi rắc rối ở Yên Châu, cứ liên quan đến nàng ấy là chắc chắn không sai.

Văn Âm vỗ vai người đàn ông, an ủi: “Đừng quá buồn. Thiên hạ thích Tạ Dung Huyên nhiều vô kể, ngươi không được nàng ấy để mắt cũng đừng nhảy sông chứ.”

Lời an ủi chẳng có tác dụng. Người đàn ông càng khóc thảm thiết hơn. Văn Âm ngơ ngác, đoán tiếp: “Tạ Dung Huyên tát ngươi à? Hay nàng ấy bị bệnh? Hoặc sắp xuất giá?”

Người đàn ông ngẩng đầu, đôi mắt đỏ hoe, r*n rỉ: “Còn nghiêm trọng hơn thế…”

“Nghiêm trọng hơn?” Văn Âm ngẫm nghĩ, không đoán ra nổi chuyện gì khiến một công tử nhà giàu ra nông nỗi này.

Hắn thở dài, giọng nghẹn ngào: “Tạ cô nương… nàng ấy… là nam nhân…”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play