Văn Âm chẳng biết dưới gầm trời này ai là người đẹp nhất, nhưng trong lòng nàng, người đẹp nhất chỉ có một.
Nghĩ đến đây, Văn Âm bất giác đưa mắt nhìn Tạ Dung Tuyên.
Tạ Dung Tuyên khó hiểu nhìn lại, tất nhiên không thể đoán được suy nghĩ trong lòng Văn Âm.
Đứa trẻ đương nhiên không thể là do Tạ Dung Tuyên sinh, và Tạ Dung Tuyên cũng chẳng thể là mẫu thân của nó. Thấy vẻ nghi hoặc của Tạ Dung Tuyên, Văn Âm cảm thấy có chút thú vị, không nhịn được nhướn mày mỉm cười. Không đợi Tạ Dung Tuyên kịp hỏi, nàng đã nhanh chóng quay sang đứa trẻ, tiếp tục hỏi: “Vậy con đến đây bằng cách nào?”
Kiều Nguyện nghiêng đầu suy nghĩ một lúc, rồi bất ngờ lăn từ trên sập xuống, kéo bước chân nhỏ chạy ra ngoài phòng.
Văn Âm và Tạ Dung Tuyên nhìn nhau, lập tức bước theo. Kiều Nguyện chẳng đi được bao xa thì dừng lại, ngẩng đầu chỉ vào góc tường trong sân, nói: “Con bướm, nó bay vào từ chỗ đó!”
“Con bướm?” Văn Âm lẩm bẩm, ngay lập tức hiểu ra nguyên do.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play