Văn Âm mang thanh kiếm mượn được từ Quý Tử Kinh giao cho Tạ Dung Tuyên. Tạ Dung Tuyên tất nhiên vô cùng vui mừng, lập tức tìm đến Sở Vân Huy. Hai người bận rộn cả ngày, chẳng rõ đang làm gì. Dù Văn Âm văn võ song toàn, đối với những việc này lại hoàn toàn mù tịt. Mỗi ngày, sau khi dạy kiếm pháp cho ba thiếu niên, nàng chỉ biết ghé qua lò rèn của Phong sư phụ để xem tình hình.
Mấy ngày trôi qua như thế. Một hôm, sau khi dạy kiếm pháp xong, Văn Âm như thường lệ đến lò rèn, nhưng bất ngờ không thấy Sở Vân Huy và Tạ Dung Tuyên đâu. Sân rèn vốn luôn tấp nập giờ đây yên tĩnh lạ thường, chỉ còn Phong sư phụ ở lại.
Văn Âm nhìn quanh, bước vào sân, khó hiểu hỏi: “Phong sư phụ, A Tuyên và mọi người đâu rồi?”
“Ừm?” Phong sư phụ, người đã quen biết Văn Âm từ hai năm trước khi cùng đúc kiếm, đang thu dọn đồ đạc trong sân. Thấy Văn Âm đến, ông ngẩng đầu, mỉm cười: “Đồ đã làm xong. Sở thiếu gia vừa rời đi, còn Tạ công tử đang ở trong phòng.”
Văn Âm gật đầu. Nơi này nàng đã quá quen thuộc từ hai năm trước, nên nghe Phong sư phụ nói vậy, nàng nhanh chóng đi vòng qua cửa sau, vào nội viện. Quả nhiên, nàng thấy một cánh cửa phòng khép hờ. Bước vào, Văn Âm lập tức trông thấy Tạ Dung Tuyên ngồi bên sập trong phòng.
Hôm nay, Tạ Dung Tuyên vẫn mặc nữ trang, y phục tím nhạt tôn lên nét mặt thanh tú, dịu dàng. Đầu cúi xuống, ánh mắt ôn hòa nhìn chăm chú vào thứ gì đó. Nghe tiếng bước chân của Văn Âm, Tạ Dung Tuyên ngẩng đầu, mỉm cười nhẹ, rồi khẽ lắc đầu, ra dấu im lặng.
Dù không rõ chuyện gì, Văn Âm lập tức hiểu ý, gật đầu, nhẹ nhàng bước tới gần Tạ Dung Tuyên.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT