Việc đưa Tạ Dung Tuyên ra ngoài dạo chơi tuy chỉ là quyết định nhất thời, nhưng với Tạ gia lại là chuyện không hề nhỏ. Xét cho cùng, thân phận và hoàn cảnh của Tạ Dung Tuyên quá đặc biệt. Sau khi nhận được sự đồng ý của Tạ Dung Tuyên, Văn Âm định báo việc này cho Tạ lão gia trước, nhưng Tạ Dung Tuyên lại lắc đầu, nhanh chóng nói: “Không cần đâu, chúng ta cứ ra ngoài như vậy là được rồi.”
Văn Âm hơi do dự: “Thật sự không cần sao?”
“Chỉ là đi dạo một chút thôi, sẽ không có chuyện gì đâu.” Tạ Dung Tuyên bất đắc dĩ mỉm cười. “Nếu làm kinh động phụ thân, e rằng mọi chuyện sẽ rắc rối hơn.”
Qua lời giải thích của Tạ Dung Tuyên, Văn Âm mới hiểu vì sao hắn không muốn Tạ lão gia biết. Trước giờ, Tạ Dung Tuyên hầu như chỉ ở trong nhà. Mỗi lần ra ngoài cũng chỉ là dịp hội hoa đăng hằng năm, đi xem đèn lồng một lát. Vì luôn lo lắng cho sự an toàn của Tạ Dung Tuyên, mỗi khi hắn ra ngoài, Tạ lão gia gần như muốn mang theo cả Tạ gia, khiến nửa cái hội hoa đăng náo nhiệt bị chiếm mất.
Sau này, sự việc cũng chứng minh quyết định của Tạ lão gia là đúng. Danh tiếng của tiểu thư Tạ gia quá lớn, đến mức mọi người chẳng thèm ngắm đèn, chỉ chen lấn để nhìn dung mạo vị mỹ nhân đệ nhất Yên Châu. May mà có nhiều người bảo vệ, Tạ Dung Tuyên mới được an toàn.
Nghe các nha hoàn kể lại tình cảnh lúc đó, Văn Âm mới nhận ra mình dường như đã đưa ra một quyết định hơi vội vàng. Nàng ngập ngừng: “Không báo cho Tạ lão gia, liệu có ổn không?”
Tạ Dung Tuyên lại tỏ ra rất tự tin: “Ta đi cùng Văn Âm cô nương, chắc chắn sẽ không sao.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT