Văn Âm vốn nghĩ yêu cầu của mình có phần đường đột, e rằng vị thiếu gia Tạ gia này chưa chắc đồng ý. Nhưng sau một thoáng im lặng, nàng bất ngờ nghe Tạ Dung Tuyên khẽ đáp: “Được rồi.”

Văn Âm ngạc nhiên, ngẩng đầu nhìn Tạ Dung Tuyên.

Tạ Dung Tuyên vẫn cầm thanh kiếm gỗ, nhưng tư thế chẳng giống người luyện võ chút nào. Hắn ôm kiếm bằng cả hai tay, nhận ra vẻ kinh ngạc trên mặt Văn Âm, hắn mỉm cười giải thích: “Trước đây ta từng thử thay nam trang, nhưng mặc không quen, người ngoài nhìn cũng thấy lạ, nên ta lại đổi về nữ trang.”

Văn Âm thoáng lúng túng, không biết nên đáp thế nào. Nàng vốn tưởng Tạ Dung Tuyên luôn mặc nữ trang vì không muốn từ bỏ hình tượng cũ. Giờ nghe hắn nói, nàng mới nhận ra hắn suy nghĩ thấu đáo hơn mình tưởng rất nhiều.

Nàng ngập ngừng một lát, rồi thử đề nghị: “Vậy… hay là thử mặc nam trang một lần xem sao?”

Tạ Dung Tuyên gật đầu đồng ý, bảo Văn Âm đợi một chút, rồi xoay người bước vào phòng.

Văn Âm ngồi bên bàn đá, chẳng biết làm gì, chỉ đành nhấp từng ngụm trà nhỏ. Từ khi gặp Tạ Dung Tuyên, nàng đã có định nghĩa mới về hai chữ “mỹ nhân”. Dù hắn đẹp đến thế nào, hắn vẫn là nam nhân. Nữ trang của hắn đã kinh diễm, không biết nam trang sẽ ra sao.

Nghĩ đến đây, Văn Âm bất giác cảm thấy có chút mong chờ.

Nàng vô thức ngẩng đầu nhìn cánh cửa phòng khép chặt của Tạ Dung Tuyên, cố lắng nghe động tĩnh bên trong. Nhưng trong phòng yên tĩnh lạ thường, chẳng nghe được gì. Văn Âm ngồi thất thần, không biết đã qua bao lâu, đến khi uống cạn ly trà thứ ba, nàng mới nghe một tiếng động khẽ từ trong phòng. Cánh cửa từ từ mở ra, một bóng người chậm rãi bước ra.

Tạ Dung Tuyên quả nhiên đã thay nam trang. Thân hình hắn vốn mảnh mai, bộ bạch y rộng rãi khoác lên người trông hơi rộng, nhưng lại toát ra vài phần khí chất thoát tục. Mái tóc đen dài không còn búi cầu kỳ như trước, mà được buộc gọn bằng một cây trâm ngọc. Bộ y phục này trông giản dị, nhưng vẫn mang phong cách của đại thiếu gia Tạ gia. Dù đơn giản, mỗi chi tiết trên y phục, từ thêu bạc ở cổ tay áo đến chất vải, đều là hàng thượng phẩm, suýt nữa làm Văn Âm lóa mắt.

Dung mạo của Tạ Dung Tuyên thì chẳng cần bàn nhiều. Dù mặc y phục gì, ánh mắt người khác cũng khó rời khỏi gương mặt hắn. Đôi mày thanh tú, làn da trắng mịn, được bạch y tôn lên càng thêm phần kiều diễm, thậm chí còn nổi bật hơn cả bộ thanh y váy hoa hôm trước.

Nhưng…

Văn Âm nhìn Tạ Dung Tuyên đang bước tới, lòng chợt dâng lên cảm giác kỳ lạ.

Hắn bước đi chậm rãi, dù mặc nam trang, nhưng bước chân lại nhỏ hơn nhiều so với nam nhân bình thường, động tác cũng nhẹ nhàng, không chút mạnh mẽ. Hắn khẽ cúi đầu, môi hồng, da mịn như ngọc, mày liễu cong cong, đôi mắt sáng tựa làn nước, khiến cả sân hoa rực rỡ cũng bị lu mờ.

Đẹp thì đẹp thật, nhưng…

Đây chẳng phải một nữ nhân sao?

Văn Âm giật mình tỉnh ngộ, trợn mắt nhìn Tạ Dung Tuyên, không hiểu sao một nam nhân lại có thể mặc y phục nam mà trông như nữ giả nam trang.

Chẳng hề hay biết suy nghĩ của Văn Âm, Tạ Dung Tuyên có vẻ không quen, khẽ phất tay áo, nhẹ giọng hỏi: “Văn Âm cô nương, như vậy được chứ?”

Văn Âm quan sát hắn từ trên xuống dưới, khó xử đáp: “Cũng… được, nhưng Tạ công tử, ngươi có thể lau phấn trên mặt đi trước không?”

Tạ Dung Tuyên lắc đầu: “Hôm nay để tiện luyện công, ta không thoa phấn.”

Văn Âm: “…” Nàng nhìn chằm chằm gương mặt hoàn mỹ không tì vết của Tạ Dung Tuyên.

Tạ Dung Tuyên ngơ ngác nhìn lại, ánh mắt đầy khó hiểu.

Văn Âm đau đầu, cảm thấy con đường phía trước còn dài và gian nan.

---

Kết thúc một ngày bận rộn, trở về căn nhà gỗ ngoài thành Yên Châu, A Triết lại nhiệt tình lao tới, vội vàng hỏi Văn Âm về tiến triển. Nhưng đáp lại chỉ là gương mặt nghiêm túc của nàng.

“Sư tỷ, lần này lại sao vậy?” A Triết khó hiểu nhìn Văn Âm, cẩn thận đoán: “Khó giải quyết lắm à?”

Văn Âm nặng nề gật đầu, rồi bước thẳng về phòng mình.

A Triết không dám theo vào, chỉ đứng ngoài cửa nhòm vào. Thấy Văn Âm quay đầu nhìn, hắn vội hỏi tiếp: “Sư tỷ, có chuyện gì nghĩ không thông sao?”

Văn Âm suy nghĩ một lát, lại gật đầu, rồi trừng mắt nhìn A Triết, hỏi: “Trên đời này sao lại có người không thoa phấn mà vẫn đẹp đến vậy?”

A Triết: “???”

Dĩ nhiên A Triết không thể trả lời câu hỏi của Văn Âm, và nàng cũng chẳng trông chờ hắn đáp. Càng tiếp xúc với vị thiếu gia Tạ gia, nàng càng cảm thấy trên đời này chẳng có gì là không thể. Thật sự tồn tại một người như vậy, khiến mọi nữ nhân trên thế gian phải ghen tị.

Nhưng người ấy lại là một nam nhân đang muốn khôi phục thân phận nam tử.

Văn Âm chỉ cảm thấy chuyện này quá mức hoang đường.

Dù vậy, nàng đã nhận lời Tạ gia, nên đành phải tiếp tục.

---

Mấy ngày sau, Văn Âm vẫn đều đặn đến chỗ Tạ Dung Tuyên, dạy hắn kiếm pháp. Hai người tuy không nói chuyện nhiều, nhưng cũng dần quen thuộc hơn.

Tuy quan hệ giữa nàng và Tạ Dung Tuyên có tiến triển, kiếm pháp của hắn lại chẳng chút tiến bộ.

Chính xác hơn, Tạ Dung Tuyên tuy thông minh, học nhanh, nhưng động tác và sức mạnh của hắn lại kém xa Văn Âm. Người khác luyện kiếm là luyện võ, nhưng khi hắn thi triển, chẳng hiểu sao lại mang một hương vị khác. Ngay cả Tạ lão gia, khi trò chuyện với Văn Âm, cũng từng nhắc rằng gần đây Tuyên nhi không biết học ở đâu một điệu múa mới, biểu diễn cho ông xem, còn rất đẹp.

Nghe vậy, Văn Âm không biết nên bày ra biểu cảm gì. Sau vài ngày suy nghĩ, nàng cuối cùng nghĩ ra cách giải quyết, rồi lại đến tiểu viện của Tạ Dung Tuyên.

Hôm ấy, Tạ Dung Tuyên mặc một bộ nam trang màu xanh nhạt, viền y phục thêu trúc biếc, toát lên vài phần phong nhã.

Dù đã gặp bao lần, dung mạo của Tạ Dung Tuyên vẫn luôn khiến người ta phải kinh thán.

Thực tế, từ khi gặp Tạ Dung Tuyên, Văn Âm chưa từng thấy hắn mặc cùng một bộ y phục hai lần. Mỗi ngày, hắn đều thay đổi trang phục, luôn mang đến cảm giác mới mẻ, nhưng vẫn khiến người khác khó rời mắt. Từ ngày nàng đề nghị hắn mặc nam trang để tiện luyện võ, mỗi lần luyện kiếm, hắn đều thay nam trang. Còn ngoài giờ luyện võ, hắn vẫn mặc nữ trang, mỗi lần một kiểu, nhưng luôn đẹp đến nao lòng.

Thấy Văn Âm đến, Tạ Dung Tuyên như thường lệ sai hạ nhân mang kiếm sắt và kiếm gỗ ra. Hắn đưa kiếm sắt cho Văn Âm, còn mình ôm kiếm gỗ, khẽ hỏi: “Văn Âm cô nương, hôm nay chúng ta học chiêu thức kiếm pháp nào?”

Văn Âm cúi đầu nhìn thanh kiếm gỗ trong tay hắn, nhớ lại lời Tạ lão gia, bất giác lắc đầu. Nàng đổi giọng, nói: “Không cần, hôm nay chúng ta không luyện kiếm.”

“Không luyện kiếm?” Tạ Dung Tuyên ngạc nhiên hỏi, gương mặt vốn bình tĩnh hiếm hoi lộ ra chút bất ngờ.

Hiếm khi thấy vị thiếu gia Tạ gia đoan trang này lộ ra thần sắc ấy, Văn Âm bất giác thấy tâm trạng tốt hơn. Nàng nhướn mày, mỉm cười: “Đúng vậy, không luyện kiếm. Chúng ta làm chuyện hữu ích hơn.”

Tạ Dung Tuyên khó hiểu: “Cô nương muốn nói chuyện gì?”

Văn Âm hỏi: “Tạ công tử, ngươi từng ra ngoài dạo chơi chưa?”

Tạ Dung Tuyên khẽ lắc đầu: “Phụ thân trước giờ không cho ta ra ngoài. Ta chỉ theo phụ thân đi vài nơi khi tránh nóng mỗi năm, hoặc thả đèn bên sông vào hội hoa đăng. Thỉnh thoảng gặp vài khách nhân trên đường khi họ đến nhà, còn lại ta đều ở trong sân này.”

Câu trả lời không ngoài dự đoán của Văn Âm. Tạ Dung Tuyên từ nhỏ được nuôi như con gái, quy củ của một tiểu thư khuê các chẳng thiếu thứ gì. Hắn quanh năm ở trong khuê phòng, dĩ nhiên chưa đi đâu, cũng chẳng thấy nhiều điều.

Nghĩ đến đây, Văn Âm nhếch môi, cười hỏi: “Tạ công tử, có muốn cùng ta ra ngoài xem xung quanh không?”

Tạ Dung Tuyên dường như chưa từng nghĩ đến chuyện này. Nghe Văn Âm đề nghị, hắn khựng lại, nhìn nàng chăm chú, khẽ hỏi: “Có được không?”

“Được chứ, đương nhiên được.” Văn Âm cười, nhận ra một điểm mà Tạ Dung Tuyên không bằng mình. Nếu nói về kiến thức, mười Tạ Dung Tuyên cũng chẳng phải đối thủ của nàng. Phát hiện này khiến nàng phấn chấn. Nàng nắm cổ tay Tạ Dung Tuyên, cười nói: “Ngươi giờ là nam nhân, đâu còn nhiều quy củ như thế. Ngươi muốn ra ngoài, Tạ lão gia cũng chẳng nói gì. Giờ ngươi có muốn đi thanh lâu, ta cá ông ấy cũng không cản.”

“Thanh lâu?” Tạ Dung Tuyên khẽ hỏi.

Văn Âm chợt nhớ ra Tạ Dung Tuyên quanh năm ở nhà, ít tiếp xúc với đời, e rằng chẳng biết thanh lâu là gì. Nàng định không giải thích, chỉ nói: “Thôi, chắc ngươi không biết.”

Ai ngờ Tạ Dung Tuyên lắc đầu: “Ta biết.”

“Ngươi biết?” Lần này đến lượt Văn Âm ngạc nhiên.

Tạ Dung Tuyên gật đầu chắc chắn: “Cô nương ở thanh lâu thêu thùa rất giỏi.”

“…” Văn Âm suýt quên chuyện Tạ Dung Tuyên từng cùng cô nương ở thanh lâu thêu cẩm tú sơn thủy cả đêm.

Dù Tạ Dung Tuyên hiểu về thế giới bên ngoài thế nào, Văn Âm tin rằng chỉ khi hắn ra ngoài, hắn mới nhận ra mình thiếu gì. Nàng cười rạng rỡ: “Thế nào, Tạ công tử, có muốn cùng ta ra ngoài dạo chơi không?”

Lần này, Tạ Dung Tuyên không trả lời ngay. Hắn khẽ cúi mắt.

Văn Âm cúi đầu, mới nhận ra tay mình vẫn nắm cổ tay hắn. Nàng vội buông ra, nhìn quanh quất, chờ đợi câu trả lời.

Qua mấy ngày, hoa đào trong sân đã nở rộ, gió thổi qua, cánh hoa rơi rực rỡ. Văn Âm chẳng đủ kiên nhẫn đếm hoa, đợi một lúc lâu, mới nghe Tạ Dung Tuyên đáp: “Được, chúng ta ra ngoài xem thử.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play