Sau khi đối phó xong với bạn cùng phòng, Lạc Tấc quay về phòng ngủ của mình.

Phòng không lớn nhưng được sắp xếp gọn gàng, giường chiếu sạch sẽ. Trên bàn học có kệ sách, trên đó đặt đủ loại tài liệu, còn được dán nhãn mục lục để dễ tra cứu.

Mở tủ quần áo ra, ngoài bộ quân phục chuẩn của trường còn có đủ kiểu quần áo thường ngày, cùng vô số đồ trang sức đắt tiền.

Sau cánh cửa tủ là một tấm gương lớn. Khi nhìn thấy cô gái trong gương, Lạc Tấc không khỏi sững sờ.

Đó là một khuôn mặt tuyệt mỹ, khó lòng xác định giới tính — làn da trắng mịn, mái tóc ngắn vừa chấm mang tai, ngũ quan thanh tú, đôi mắt trong trẻo long lanh như nước.

Kéo ngăn kéo bàn học ra, bên phải có đủ các chai lọ thuốc bổ, dịch dinh dưỡng đủ vị, thuốc và thẻ năng lượng dự trữ. Ngăn kéo bên trái thì chứa đủ thứ linh tinh — băng vệ sinh, tiền xu kỷ niệm…

Có một huy chương đen khiến ánh mắt cô dừng lại tận 30 giây.

Nó được chế tác cực kỳ tinh xảo, trông giống một tác phẩm nghệ thuật quý hiếm.

Ngăn kéo giữa gần như trống trơn, chỉ có một quyển sổ đen bình thường, bên ngoài có dấu vết mòn rõ ràng như được sử dụng từ rất lâu.

Lạc Tấc không chạm vào nó.

Cô suy nghĩ một chút rồi mở quang não lên.

Trên màn hình có một thư mục mang tên 【Tấc】, trong đó là đơn xin chuyển ngành từ Xã hội học sang Chỉ huy quân sự.

Ngày ký trong đó là ba tháng trước.

Nghĩa là ngay từ học kỳ trước, nguyên thân đã có ý định chuyển ngành.

Góc dưới bên phải có nút 【Xác nhận gửi đi】 màu cam. Lạc Tấc không hiểu nguyên thân còn do dự điều gì, dứt khoát nhấn xác nhận.

Phòng Giáo vụ tự động phân phát email đăng ký sang khoa Chỉ huy quân sự.

Khoa trưởng Khoa Chỉ huy quân sự hiện đang vắng mặt, mọi công việc trong thời gian gần đây đều do một thầy phụ trách thay thế.

Người thầy đó đăng nhập vào mạng của phòng Giáo vụ, mở hồ sơ đăng ký sinh viên.

Họ tên: Lạc Tấc (năm 3)
Giới tính: Nữ
Tuổi: 21
Chuyên ngành: Xã hội học
Cấp độ Tinh thần lực: A
Cấp độ Thể chất: B+

Điểm thành tích: GPA (Điểm trung bình tích lũy): 3.3

Còn chưa kịp xem xong, thầy đó đã tắt ngay màn hình.

Bác bỏ!

Lạc Tấc tắm xong, vừa ra ngoài thì nhận được hồi đáp từ Phòng Giáo Vụ.

Cô cứ tưởng có nhầm lẫn gì đó, xem đi xem lại mấy lần mới chắc chắn: Đơn đăng ký của cô thực sự đã bị bác bỏ.

Suy nghĩ hồi lâu, cô mới nhận ra vấn đề nằm ở đâu.
Cấp bậc quá thấp.
Xem ra… chỉ còn cách tìm con đường khác.

Lạc Tấc vô thức đưa tay lên xoa xoa cổ, nơi đó có chút đau nhức, khi tắm còn cảm nhận được chút đau đớn mơ hồ.

Cô giơ quang não lên, xoay góc máy rồi chụp một tấm ảnh phần sau gáy.

Vốn tưởng là vết bầm, nhưng khi hình ảnh hiện lên, cô lập tức sững người.

Từng đợt da gà nổi lên trên cánh tay, lan dần lên cổ. Da đầu cô tê rần, huyệt Thái Dương bắt đầu nhảy lên thình thịch.

Lạc Tấc khép hai ngón tay lại, nhẹ nhàng day huyệt Thái Dương để trấn tĩnh.

Một lát sau, cô thở dài, dần bình tĩnh lại.

Trên tấm ảnh, ngay vị trí chính giữa đốt sống cổ có một dấu kim tiêm.

Rất mờ nhạt, nhưng Lạc Tấc có thể nhận ra ngay — đó là dấu vết của một ống tiêm cỡ lớn. Theo phản ứng của cơ, có vẻ như khi đó mũi kim được đâm rất sâu.

Liệu có phải cô không phải vô tình xuyên không?
Có khi nào nguyên thân chết đột ngột trong khoang sinh học do tác động lên thần kinh?

Hôm sau.

Sau khi nhanh chóng giải quyết xong bữa sáng, nhóm bốn người cùng tập trung tại quảng trường trung tâm.

Suốt đoạn đường, Từ Lệ Lệ cứ thỉnh thoảng lại liếc mắt sang phía Lạc Tấc.

Một trong số bạn cùng phòng chịu không nổi, lên tiếng:
“Từ Lệ Lệ, tớ biết Lạc Tấc giờ rất đẹp trai, nhưng cậu có cần nhìn chằm chằm vậy không?”

Hôm qua khi tắm xong, Lạc Tấc cắt phăng mái tóc dài thành tóc ngắn, phần mái lộ rõ trên trán, khí chất thay đổi hoàn toàn.

Khuôn mặt vốn thanh tú giờ như được nhấn thêm phần góc cạnh. Kiểu tóc mới gọn gàng, dứt khoát giúp cô nổi bật hẳn lên, toát lên khí thế tự tin khó tả, vừa kiên định vừa có chút kiêu hãnh.

“Cậu không thấy sao?” Từ Lệ Lệ thì thầm, “Cứ như thay thành một người khác vậy. Hoa khôi giờ lại muốn làm hoa thảo à?”

Nếu trước kia có từ nào để miêu tả nguyên thân, Lạc Tấc sẽ chọn “bình hoa”.

Đồng phục vốn là cỡ bé nhất, vậy mà vẫn hơi ngắn khoảng hai centimet, càng tôn lên vóc dáng thanh mảnh.
Tủ quần áo toàn váy hiệu, quần áo đắt tiền cùng trang sức xa hoa…
Hoàn toàn đối lập với phong thái hiện giờ.

GPA 3.3, một thành tích không cao không thấp...

Nói thật, Lạc Tấc hoàn toàn không hiểu nguyên thân đăng ký trường quân đội để làm gì. Kiểu người như vậy rõ ràng phù hợp để học trường nghệ thuật hơn.

Lạc Tấc mặt không biểu cảm, thản nhiên nói:
“Sau khi trải qua cái chết, con người đều sẽ lột xác và trưởng thành.”

Từ Lệ Lệ nghe vậy trầm tư suy nghĩ.

“Chào mọi người, tôi là Tổng đốc khu vực Nhiên Trạch, Hoắc Tình Xuyên.”

Màn hình lớn trên quảng trường trung tâm đột nhiên sáng lên, một người phụ nữ mạnh mẽ, dứt khoát xuất hiện trước mắt tất cả mọi người.

“Đây là thông báo khẩn cấp số một, toàn bộ cư dân khu vực Nhiên Trạch xin chú ý: Do ảnh hưởng của cơn bão từ ngày hôm qua, hệ thống phòng hộ của Nhiên Trạch đã chịu thiệt hại nghiêm trọng.”

Từ Lệ Lệ đẩy nhẹ kính mắt, thảng thốt:
“Thảo nào có dị thú chạy vào tận trong trường! Hóa ra là do hệ thống phòng hộ bị phá hủy?!”

Vị chấp chính khu vực này thế mà lại là một phụ nữ!

Ánh mắt Lạc Tấc khi nhìn lên màn hình bỗng lóe lên như có ngọn lửa thiêu đốt.

Hoắc Tình Xuyên vẫn tiếp tục phát biểu:
“…Chúng tôi đang khẩn trương khôi phục hệ thống phòng hộ, nhưng nguồn năng lượng trong năm nay còn hạn chế, e rằng khó có thể chống đỡ toàn bộ đợt triều thú quy mô lớn. Mong toàn bộ cư dân chuẩn bị sẵn sàng các phương án ứng phó. Dù thế nào, chúng tôi sẽ dốc toàn lực để bảo vệ tính mạng và tài sản của mỗi công dân!”

Ánh sáng xanh vụt tắt, màn hình lớn tối đen.

Xung quanh bắt đầu nhộn nhịp bàn tán:

“Trời ơi, không biết đợt triều thú năm nay sẽ có bao nhiêu người thiệt mạng nữa...”
“Hoắc tổng đốc nhậm chức được tám năm rồi nhỉ, còn hai năm nữa là kỳ bầu cử mới, liệu bà ấy có được tái nhiệm không?”
“Khả năng thấp đấy, mấy năm nay kinh tế Nhiên Trạch tuy có phát triển chút ít, nhưng tỉ lệ tử vong vẫn cao. Đừng quên lời tuyên thệ ngày đó còn chưa thực hiện được.”
“Đừng để ý mấy lời hứa tranh cử đó. Đa số tổng đốc khi tranh cử đều đem ra chiêu bài thế thôi. Tôi thấy bằng những thay đổi mấy năm gần đây, khả năng bà ấy tái nhiệm vẫn cao đấy.”
“Hoắc tổng đốc rất được lòng dân đó! Tôi là dân địa phương, so với mấy nhiệm kỳ trước thì bà ấy thực sự làm rất tốt rồi!”

Đột nhiên, một tiếng động cơ gầm rú vang lên trên bầu trời.

Mọi người ngẩng đầu nhìn lên — có tận năm chiếc chiến hạm vận tải khổng lồ đang lao về phía Học viện Quân sự số một Liên minh. Khi hạ xuống ngay trên quảng trường, bóng đen khổng lồ gần như che phủ cả một góc trời.

Lạc Tấc không khỏi kích động.
Loại chiến hạm vận tải siêu khổng lồ thế này, ở thời đại của cô, cực kỳ hiếm thấy!

“Còn thừ ra đó làm gì?!”
Vài vị sĩ quan quân phục chỉnh tề tựa vào thành tàu, lớn giọng quát về phía đám học viên bên dưới.
“Đứng đó nhìn đủ chưa?! Mau lên tàu!”

“Rõ!”

Tiếng hô dậy trời đất! Toàn trường học viên nhất loạt sôi sục.
Năm nay thế mà có cả quân khu trực tiếp đến huấn luyện quân sự!
Phô trương thế này đúng là ngoài sức tưởng tượng!

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play