Lạc Tấc đột nhiên trợn mắt, nhìn chằm chằm vào con tàu quân sự phát nổ trên bầu trời, giống như vẫn còn thấy trước mắt cảnh sao trời nở rộ như pháo hoa.
Trong hoàn cảnh đó… thế mà cô vẫn còn sống?
“Thiếu úy, sắc mặt cô trông không được tốt lắm, có chuyện gì sao?” Người bên cạnh lên tiếng hỏi.
Cô vốn định phủ nhận theo bản năng — mặc dù mới nhập ngũ, nhưng thực ra cô không còn là tân binh, quân hàm cũng không chỉ dừng lại ở thiếu úy.
Nhưng sự cảnh giác vốn có từ khi sinh ra khiến cô vô thức liếc nhìn lên phù hiệu trên quân phục.
Một vạch, một sao — quân hàm thiếu úy.
Rốt cuộc là thế nào?
Cô nhìn sang người bên cạnh. Đó là một nam trung úy còn trẻ, chắc hẳn là cấp trên của cô.
“Trưởng quan, tôi không sao, có lẽ chỉ là do mệt mỏi thôi.”
Viên trung úy thở phào nhẹ nhõm: “Cô lần đầu ra chiến trường, có cảm giác đó cũng là bình thường.”
Lạc Tấc lùi lại hai bước, tạo khoảng cách, rồi thầm đánh giá xung quanh.
Nơi đây không giống trên tàu quân sự chút nào, giống một kiểu hầm ngầm trong thành lũy hơn.
Vách tường bằng bê tông thô ráp, trong không khí thoang thoảng mùi ẩm mốc, khắp nơi la liệt tài liệu cùng số liệu tình báo, cùng nhiều tài liệu phân tích khác.
Việc cần ưu tiên nhất bây giờ là xác nhận rõ cô có rơi vào tay quân địch hay không.
Cô quét mắt lên đống tài liệu trên bàn rồi lên tiếng: “Trưởng quan, bên ngoài thế nào rồi?”
“Quân phản kháng đã đánh chiếm tận tòa nhà hành chính, lực lượng quân chính quy còn lại trên hành tinh e rằng đều… Chúng ta buộc phải rút lui về đây. Nếu còn không phát được tín hiệu cầu cứu ra ngoài, cả hành tinh này coi như xong.” Trung úy trầm giọng đáp.
Lạc Tấc khẽ “Ừ” một tiếng, bắt đầu phân loại tài liệu trên bàn, dần dần hình dung được toàn cảnh cuộc chiến trong đầu.
Đây là một tiểu hành tinh nhân tạo có tên Vi Khắc, dân cư không nhiều, lực lượng quân sự mỏng manh, lại nằm trên vùng biên giới nên trở thành mục tiêu tấn công của quân phản kháng.
Đối phương phong tỏa toàn bộ hệ thống thông tin của hành tinh, giờ đang cố chiếm quyền điều khiển mạng lưới. Một khi thành công, tất cả mọi người nơi đây chắc chắn sẽ chết!
“Trưởng quan, ngài có suy nghĩ thế nào về quân phản kháng?” Cô thử thăm dò.
“Cái đám ác quỷ đó! Nếu có cơ hội, ta nhất định sẽ khiến chúng tan xương nát thịt!” Trung úy nghiến răng nguyền rủa.
Lạc Tấc thở nhẹ nhõm trong lòng.
Rất tốt. Đây đúng là quân ta.
Cô rút ra một trong số tài liệu trên bàn — đó là sơ đồ tháp thông tin: “Quân phản kháng đã phá hủy cơ sở hạ tầng truyền tin trên hành tinh rồi sao?”
“Cô đúng là người nhạy bén nhất mà tôi từng gặp đấy, Thiếu úy.”
Viên trung úy tiến lên một bước, chiếu lên một mô hình tháp thông tin bằng hình chiếu ảo.
Hơi thở Lạc Tấc chợt khựng lại — đây là công nghệ gì thế?
Khoan đã… cái mô hình đó hình như được chiếu ra từ quang não trên cổ tay hắn sao?
“Bọn phản kháng gian xảo đó cài lệnh Camos tại đoạn kết nối thứ nhất và đoạn kết nối thứ ba trên tháp truyền tin, khóa cứng toàn bộ thiết bị truyền thông!” Trung úy nghiến răng tức giận.
Lệnh Camos? Đó lại là cái gì?
Cô vẫn bình thản lên tiếng: “Vậy nghĩa là chỉ cần gỡ được hạn chế ở đoạn kết nối thứ nhất và đoạn kết nối thứ ba, chúng ta có thể phát được tín hiệu cầu cứu thành công đúng không?”
“Hoàn toàn chính xác! Thiếu úy! Tương lai của Vi Khắc tinh giờ phụ thuộc vào cô và tôi đấy!”
Lạc Tấc khẽ nhếch khóe miệng. Vị trưởng quan trước mặt có vẻ… hơi bất thường?
Cô vuốt cằm, trầm tư suy nghĩ cách thoát khỏi thế cục hiện tại.
[Cách gỡ Lệnh Camos:
Nhập đoạn mã bẻ khóa, mã số: @#¥%%sdfer34#%...
Sử dụng nhiễu điện từ để vô hiệu hóa.]
Đột nhiên trong đầu cô hiện lên một đoạn thông tin dài.
Lạc Tấc giật mình.
Nhưng với tư cách một chỉ huy ưu tú, việc giữ vẻ mặt bình tĩnh, không để lộ cảm xúc vẫn là tố chất cơ bản.
Cô thản nhiên lên tiếng: “Có lẽ có thể thử bằng cách tạo nhiễu điện từ?”
Trung úy lập tức tán thành: “Đúng thế! Ở đây không có thiết bị bẻ khóa, đành thử phương án đó thôi! Chúng ta cùng bắt tay chế tạo bộ tạo nhiễu điện từ đi!”
Một cảm giác kỳ quái dâng lên trong lòng Lạc Tấc. Cô chăm chăm nhìn vị trưởng quan trước mặt, khẽ nhíu mày.
Không nói gì, cô lặng lẽ bước ra gần cửa, thử nhấn tay nắm.
[Nhiệm vụ vẫn chưa hoàn thành, có xác nhận rời khỏi?]
Một khung pop-up trong suốt đột nhiên hiện lên trước mặt, khiến Lạc Tấc bất giác liếc nhìn vị trung úy — nhưng dường như hắn chẳng thấy gì.
Nhiệm vụ?
Cô nhấn [Không].
Lạc Tấc quay lại, bắt đầu lục tìm khắp phòng. Ngoài cuộn dây, nam châm còn có cả súng ống, lựu đạn, thậm chí là đạn đạo mini...
Suốt quá trình đó, vị trung úy vẫn im lặng tuyệt đối.
Mãi cho đến khi cô tìm đủ tất cả vật liệu, bắt tay vào chế tạo theo bản vẽ, hắn mới như vừa tỉnh mộng, bắt tay vào cùng cô thực hiện.
Rất nhanh, mấy bộ tạo nhiễu điện từ cỡ nhỏ được chế tạo thành công.
Lạc Tấc đeo lên vai một quả đạn đạo mini, vắt súng lên người, rồi đem tất cả vũ khí còn lại trang bị lên mình.
“Trưởng quan,” cô đẩy thiết bị gây nhiễu về phía hắn, “Nhiệm vụ tìm kiếm chi viện của thượng cấp giao cho anh đấy.”
Viên trung úy rõ ràng sửng sốt: “Thiếu úy, cô định đi đâu?”
Lạc Tấc mở cửa phòng: “Ngồi chờ chết vốn không phải lựa chọn trong đời tôi. Tôi sẽ ra tòa nhà hành chính xem thử.”
Đại học Quân sự Liên bang số 1, Khoa Xã hội học.
Hình ảnh Lạc Tấc được chiếu lên màn hình lớn nhất trong sảnh, khiến cả đám sinh viên nháo nhào bàn tán.
【Ai đó có thể nói cho tôi biết hoa khôi đang làm gì vậy?】
【Hoàn thành máy tạo nhiễu rồi thả lên không là kết thúc bài thi rồi đúng không? Với tốc độ đó chắc chắn đạt A!】
【Mới nghỉ hè thôi mà, bạn học của tôi giờ thành quái vật rồi à? Cô ấy làm thế quái nào mà nhanh thế?!】
【Mau nhìn kìa! Hoa khôi ra ngoài rồi!】
【Trời đất, thi kiểu gì thế? Còn mở bản đồ chạy thẳng ra ngoài?!】
Lạc Tấc chạy lên thang máy, lên thẳng mặt đất. Trên đường, không có lấy một bóng người, chỉ có thể nghe thấy từ xa vọng lại tiếng gầm thét, tiếng súng nổ cùng tiếng bom đạn.
Sau khi xác định rõ phương hướng, cô chạy thẳng về phía tòa nhà hành chính.
Dần dần, hơi thở cô bắt đầu dồn dập, lồng ngực nóng rát đau đớn.
“Cái quái gì thế?”
Cô mới chạy được có 5 km, theo thể lực của cô không thể nào đuối sức như vậy được!
Đột nhiên, bên tai khẽ động — đó là âm thanh của những cỗ máy khổng lồ đang di chuyển trên mặt đất.
Lạc Tấc nhanh chóng chạy né sang bên trái.
Rất nhanh, một tiểu đội cơ giáp đạp trên ánh hoàng hôn tiến ra trước mắt cô.
Lạc Tấc vẫy tay về phía họ, nhưng lại bị toàn bộ tiểu đội làm ngơ. Đôi chân kim loại to lớn vẫn sải bước như không có cô tồn tại.
Lạc Tấc lấy đà, nhảy lên tận dụng nhánh cây ven đường, tung người lên trước đội hình cơ giáp, chặn thẳng lối đi.
Cả đội dừng lại.
Nòng pháo khổng lồ lập tức chĩa thẳng về phía cô, phần nòng xoay bắt đầu lóe lên ánh sáng xanh.
Rõ ràng là chuẩn bị khai hỏa!
Lạc Tấc ngay lập tức giơ thẳng hai tay về phía trước, giọng nói bình tĩnh tuyệt đối: “Tôi là chỉ huy được thượng cấp phái đến, sẽ cùng các vị ra tiền tuyến!”
Cơ giáp chỉ huy dừng lại một lát, xác nhận được thân phận quân chính quy của cô rồi mới gật đầu chấp thuận.
Khối kim loại khổng lồ hạ thấp người xuống, bàn tay to bằng cả cái thang máy vươn ra trước mặt cô.
Lạc Tấc dẫm lên lòng bàn tay đó, được nhẹ nhàng nhấc lên rồi đặt lên vai cơ giáp, cùng nó tiến về phía trước.
Cô cược đúng rồi!
Trong tác chiến trên mặt đất, chỉ huy chính là thành phần không thể thiếu.
Chi phí đào tạo một sĩ quan chỉ huy rất cao, phần lớn đều được bố trí lên các chiến hạm lớn ngoài vũ trụ, hiếm khi được giữ lại trên mặt đất.
Lạc Tấc tựa tay lên phần đầu cơ giáp, khí thế hiên ngang ra lệnh: “Nghe lệnh tôi, toàn đội cơ giáp lập tức tiến về tòa nhà hành chính!”