Trong không khí nồng nặc mùi thuốc khử trùng.

Lạc Tấc chợt mở mắt ra, mọi thứ quen thuộc mà xa lạ xung quanh làm cô nhận ra mình đang trong bệnh viện.

Cô khẽ lắc đầu, đau quá.

Bên cạnh vang lên một giọng nam đầy sốt ruột nhưng xa lạ: “Em cảm thấy thế nào? Có thấy chỗ nào khó chịu không?”

Lạc Tấc ngước lên, hàng lông mày khẽ giật nhẹ gần như khó thấy.
Trước mặt cô là một người đàn ông xa lạ.

Tóc nâu, mắt màu hổ phách, gương mặt góc cạnh nam tính, trên người có dấu vết rèn luyện rõ ràng, lòng bàn tay còn có vết chai. Trên cổ tay đeo một chiếc vòng kim loại bạc, dính sát trên da.
Trên ngực trái còn có phù hiệu ghi rõ: Thang Anh Trác, hệ Chỉ huy Quân sự.

“May mà địa điểm thi của khoa Tác chiến Cơ giáp năm hai gần chỗ của khoa Xã hội học các em, Hoắc An lúc đó lại ở gần đó.”
Thang Anh Trác lên tiếng, trong lời nói vẫn còn chút may mắn.

“Cũng may em có mang súng theo, còn bí mật luyện tập, nếu không Mật Thử Thú vốn chỉ là tinh thú cấp C, nhưng khi cuồng hoá thì cực kỳ khó đối phó. Em còn dũng cảm lao ra cứu người… tuyệt vời thật đấy!”

Là một chỉ huy quân sự ưu tú trong tương lai, Thang Anh Trác nhạy bén nhận ra có điều bất thường, liền dừng lời, nghiêng người thấp giọng thử thăm dò:
“Lạc Tấc?”

Nếu đối mặt với Từ Lệ Lệ, bằng sự gian xảo của kẻ phản bội ưu tú, Lạc Tấc có thể giả vờ như không có vấn đề gì.
Nhưng người con trai trước mặt cô rõ ràng có quan hệ không hề bình thường với nguyên chủ.

Rốt cuộc… hai người là gì của nhau?
Bạn tốt? Hay… người yêu?

Hơn nữa, đây còn là sinh viên hệ Chỉ huy Quân sự, trực giác nhạy bén tuyệt đối.

Suy nghĩ hồi lâu, cô ngẩng lên, cảnh giác hỏi:
“Tại sao… tôi lại ở đây?”

Động tác của Thang Anh Trác chợt khựng lại.

Anh chăm chú nhìn cô:
“Trường học bị tinh thú xâm nhập, em cùng Hoắc An phối hợp giết chết hai con Mật Thử Thú. Hoắc An suýt chút nữa mất khống chế, còn em thì… bộc phát lực tinh thần. Em không nhớ chút nào sao?!”

Lạc Tấc còn chưa kịp phản ứng, Thang Anh Trác đã nhấn nút gọi bác sĩ.

Rất nhanh, bác sĩ chạy tới. Sau khi kiểm tra toàn bộ, ông nhíu mày kết luận:
“Kết quả cho thấy độc tố trong cơ thể cô bé đã được thanh trừ hoàn toàn, cơ thể hồi phục rất tốt. Tuy nhiên, trên lâm sàng có trường hợp sau khi trải qua tình trạng gần kề cái chết, trí nhớ sẽ tạm thời mất đi. Chỉ cần một thời gian sẽ hồi phục, vấn đề không nghiêm trọng.”

Bác sĩ vung bút kết luận:
“Tạm thời đừng sử dụng lực tinh thần trong thời gian gần, có thể xuất viện.”

Thang Anh Trác thở phào nhẹ nhõm:
“Cảm ơn bác sĩ Lâm.”

Đợi bác sĩ rời đi, anh quay về phía cô, ánh mắt có chút bất đắc dĩ:
“Tự giới thiệu chút nhé, anh là Thang Anh Trác, bạn tốt nhiều năm của em.”

Lạc Tấc khẽ gật đầu: “Ừ, chào.”

Có lời bác sĩ xác nhận, cô cảm thấy đỡ phiền hơn chút.

Theo thông tin trước mắt, thế giới này có trình độ khoa học công nghệ vượt xa thế giới cô từng sống.

Chỉ trong vài giờ, cơ thể cô gần như hồi phục hoàn toàn, ngay cả lực tinh thần cũng nhanh chóng ổn định.

“Anh vừa nói có người mất khống chế?” Lạc Tấc chủ động gợi lên vấn đề, cô cần thêm nhiều thông tin.

Thang Anh Trác vẫn còn chút sợ hãi: “Hoắc An vẫn luôn không ổn định, lần này còn đối mặt trực tiếp với tinh thú, suýt chút nữa cuồng hoá rồi dị biến!”

Cuồng hoá và dị biến là hai khái niệm khác biệt.

Cuồng hoá là trạng thái chiến đấu mà sức mạnh của chiến sĩ vượt giới hạn bình thường, dễ nóng nảy, dễ tức giận, nhưng vẫn còn chút tỉnh táo.

Còn dị biến nghĩa là khi chiến sĩ cuồng hoá hoàn toàn mất kiểm soát, trên người bắt đầu xuất hiện đặc tính của tinh thú, lý trí tiêu tan, rồi biến thành tinh thú thực thụ.

Lạc Tấc nhìn lên cái vòng kim loại trên cổ tay đối phương đang phản chiếu ánh sáng:
“Anh là đàn ông con trai đeo cái đó… không thấy hơi nữ tính sao?”

“Đây gọi là vòng ức chế!” Thang Anh Trác bất đắc dĩ đáp. “Nó có thể kiềm chế cuồng hoá. Trên tay em chẳng phải cũng có sao?”

Ở thế giới cũ của Lạc Tấc, dị biến là vấn đề nghiêm trọng trong xã hội. Khi đối mặt với tinh thú ngoài tiền tuyến, chiến sĩ còn phải đề phòng chính đồng đội có nguy cơ cuồng hoá dị biến, tình thế cực kỳ nguy hiểm.

Nhưng giờ đây, vấn đề đó được vòng ức chế giải quyết rồi sao?

“Sau đó thế nào? Có học sinh nào bị thương không?”

“Chỉ hơn mười con tinh thú thôi, các em tự tay diệt được hai con, còn nhiều thầy cô ở đó, sao có thể xảy ra vấn đề gì? Nguy hiểm nhất có khi chính là em đấy. Khu thi của hệ Xã hội học bố trí quá hẻo lánh, thầy cô chạy tới hơi muộn chút.”

Lạc Tấc thở nhẹ ra: “Vậy thì tốt rồi.”

Thang Anh Trác vuốt nhẹ lên quang não trên cổ tay:
“Nhưng em cũng coi như trong cái rủi có cái may. Trường tính sẽ tuyên dương thành tích của em cùng Hoắc An.”

“Tuyên dương?”

“Phải. Nếu không có em, chắc chắn bạn cùng phòng của em sẽ gặp chuyện. Đó là tinh thú cuồng hoá cấp C! Trường sẽ thưởng điểm tuyệt đối, giúp em tăng xác suất giành được suất trở thành thủ khoa đấy.”

“Trở thành thủ khoa?” Lạc Tấc bắt được từ khoá.

Thang Anh Trác đau đầu thở dài:
“Việc đó chắc em quên rồi. Sau kỳ khảo hạch nhập học sẽ có ‘Đại Loạn Đấu’, em vốn có kế hoạch trở thành thủ khoa trong năm nay.”

“Đại Loạn Đấu là gì?”

“À, đó là kỳ quân huấn toàn trường. Ngoại trừ sinh viên năm tư, tất cả các năm, mọi chuyên ngành đều phải tham gia, nên còn được gọi là ‘Đại Loạn Đấu’. Mỗi năm, mỗi ngành đều có bảng xếp hạng học phần. Người có tổng điểm cao nhất sẽ trở thành thủ khoa, được hưởng nhiều đặc quyền trong trường. Quan trọng nhất là, thủ khoa của năm hai, năm ba sẽ có tư cách tham gia ‘League’. Em muốn trở thành thủ khoa chính là vì cái này.”

“League?”

Thang Anh Trác gần như hết kiên nhẫn để phổ cập kiến thức:
“League liên Tinh vực, có ảnh hưởng rất lớn. Để lát nữa anh đưa em về ký túc xá, có khi nhìn thấy quen thuộc lại giúp em hồi phục trí nhớ chút ít.”

Lạc Tấc trong lòng thầm hiểu cô sẽ chẳng hồi phục gì, nhưng ngoài mặt vẫn mỉm cười:
“Được thôi.”

Trong trường không cho phép sử dụng phi hành khí, chỉ có thể đi bộ hoặc sử dụng phương tiện trong trường. Lạc Tấc chọn đi bộ.

Khi ngang qua quảng trường trung tâm, cô thấy nhóm sinh viên mặc quân phục đang túm năm tụm ba bàn tán. Trên màn hình chiếu khổng lồ chiếu lại cảnh chiến đấu vừa diễn ra, khiến cô khựng bước lại.

“Đó là phát lại của giải đấu League Berkeley đấy.”
Thang Anh Trác lên tiếng, giọng thấp trầm.

Xung quanh, nhóm sinh viên đều đang thảo luận trận đấu đó.

“Nghe nói lại thua rồi? Nhiên Trạch của chúng ta giờ còn không vào nổi top 3 sao?!”

“Đừng nhắc nữa, tôi có ra tận nơi xem, thảm không dám nhìn.”

“Đứng đầu vẫn là Tinh vực Trung Ương, thứ hai là Thánh Địa Uy An, thứ ba là Sino, còn chúng ta hạng tư.”

Tiếng thở dài vọng lên từ đám đông.

Vạn năm đội sổ.

“Biết sao được, Trung Ương có Trường Quân đội Trung Ương, Thánh Địa Uy An có Trường Quân đội Thánh Địa, Sino có Trường Quân đội Sino, còn Nhiên Trạch chỉ có mỗi trường mình…”

“?? Nói thế mà để Học viện quân sự Nhiên Trạch nghe được chắc tức lắm đấy.”

“Năm nay vẫn là trường ta cùng Học viện quân sự Nhiên Trạch cùng đại diện Nhiên Trạch đi thi à?”

“Ừ, chắc thế…”

“Đi thôi, chẳng có gì để xem.”
Thang Anh Trác không muốn nghe thêm, nhấc chân đi thẳng.

Lạc Tấc vội chạy theo.

Xem ra vị “bạn tốt” của cô cũng không phải kẻ vô danh tiểu tốt, mới dừng lại chút mà đã có không ít ánh mắt đổ về.

“Đến rồi, phòng 503. Anh còn có việc, có gì cần cứ liên lạc bằng quang não.”

Đưa Lạc Tấc về tận ký túc xá, Thang Anh Trác vội vã rời đi. Trông có vẻ rất bận.

Lạc Tấc lần theo biển số tìm được phòng 503, vừa khéo Từ Lệ Lệ mở cửa ra ngoài, thấy cô liền kích động kêu lên:
“Lạc Tấc! Cậu không sao rồi! Mình vừa định chạy sang thăm cậu đây!”

Ồ, hoá ra cô gái này là bạn cùng phòng.

Lạc Tấc vẫn còn mơ màng:
“Xin hỏi… cậu là?”

Từ Lệ Lệ khựng lại, khóe miệng hơi giật.

Ký túc xá sinh viên trường Quân sự Đệ Nhất Liên Minh là kiểu phòng suite cao cấp, có tổng cộng bốn phòng ngủ, còn có một phòng khách nhỏ ở giữa.

Lúc này, Lạc Tấc đang ngồi trên sofa trong phòng khách, đối mặt với “cuộc thẩm vấn” của ba cô bạn cùng phòng:

Bạn cùng phòng A:
“Vậy giờ cậu mất trí nhớ thật à?”

Bạn cùng phòng B:
“Nên giờ cậu quên cả chuyện… chạm vào Hoắc An luôn?”

Từ Lệ Lệ nghiến răng, ánh mắt nghiêm túc:
“Kể từ giờ, mình sẽ dốc hết sức luyện tập! Quyết không để thành gánh nặng! Mỗi ngày ngủ 6 tiếng thôi! À không, 5 tiếng!”

Hai cô bạn còn lại:
Cày cuốc vậy shao…”

Lạc Tấc há hốc miệng:
“Hoá ra giờ mọi người đều đua thế sao?!”

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play