Khoa Tác chiến cơ giáp là nhóm phản ứng nhanh nhất. Từng người lôi thang dây phía sau, nối đuôi nhau mà leo lên trên.

Nhưng mọi chuyện còn lâu mới đơn giản như thế.

Những người xếp lên trước khi gần lên tàu đều bị “chào đón” rất tận tình.

Đám lão binh chẳng chút nể nang mấy nhóc tân sinh, ra tay cực kỳ tàn nhẫn. Chỉ cần một cú đạp, đám học viên quân giáo giống như sủi cảo, liên tục rơi xuống.

Đây chính là đòn ra oai của các huấn luyện viên.

Lạc Tấc có linh cảm, đợt huấn luyện quân sự lần này chắc chắn sẽ không nhẹ nhàng.

Đúng lúc đó, phía đám đông truyền đến tiếng kinh ngạc.

Một bóng người lao ra từ hướng nhà ăn với tốc độ cực nhanh. Miệng còn đang ngậm một cái bánh bao, tay thì nắm lấy thang dây trên một trong số các tàu vận tải, đạp lên vai mấy người đang bám trên đó rồi nhanh nhẹn leo lên trên!

Những người trên thang dây muốn kéo hắn xuống, nhưng còn chẳng kịp chạm vào góc áo.

Trước cửa khoang, ba vị huấn luyện viên cùng ra tay, chuẩn bị dạy cho thằng nhóc kiêu ngạo đó một bài học. Nào ngờ hắn nhanh nhẹn ngoài sức tưởng tượng, một tay phá chiêu, mượn đòn tấn công để bắt lấy cánh tay của một vị huấn luyện viên rồi luồn nhanh qua khe hở, nhảy thẳng vào trong.

“Không hổ là Hoắc An, thân thủ tuyệt vời thật.” Từ Lệ Lệ thốt lên.

“Nếu Hoắc An được tham gia League thì hay rồi, phần thi cá nhân chắc chắn ta có thể lấy được hạng nhì.”

“Hạng nhì? Nói thật thì tôi thấy có khi còn tranh được hạng nhất đấy!”

“Hạng nhất? Thật hay đùa vậy?”

“Anh chắc chưa từng lên lớp cùng Hoắc An rồi, trình độ thao tác cơ giáp của hắn thậm chí có thể ‘đập’ cả thầy đấy!”

“Đùa chắc! Hoắc ca là siêu S đó! Nhìn thử đội hình league năm nay đi, ngoài Nhiên Trạch chúng ta ra thì trường nào cũng có siêu S cả.”

“Còn chần chừ cái gì nữa!?” Huấn luyện viên chỉ thẳng xuống đám đông bên dưới, giọng đầy bất mãn, “Ai lên tàu cuối cùng thì khi đến sân huấn luyện sẽ đeo phụ trọng để bơi vũ trang 40 km!”

Đám đông lập tức vang lên tiếng kêu thảm thiết.

“Huấn luyện viên bắt đầu nương tay rồi, lên ngay!” Lạc Tấc đột nhiên hét lớn.

Bị tiếng đó làm cho giật mình, nhiều người còn chẳng kịp suy nghĩ, vô thức lao về phía thang dây. Áp lực lên huấn luyện viên đột nhiên tăng mạnh.

Lạc Tấc nắm bắt ngay thời cơ, bắt lấy thang dây gần nhất, nhanh chóng leo lên phía trên.

Nàng nhanh chóng lên được gần cửa khoang, tận dụng lực đung đưa của sợi dây bên dưới, bắt lấy khe hở rồi lợi thế thân hình nhỏ nhắn để lẻn thẳng vào trong!
Một loạt động tác liền mạch như nước chảy mây trôi, khiến Từ Lệ Lệ cùng mọi người đều sửng sốt.

Khu căn cứ huấn luyện quân sự này cực kỳ bí mật, nằm sâu trong núi, chiếm diện tích rộng lớn, trực thuộc quân khu, phần lớn được sử dụng cho trường quân đội số một của Liên Minh.

Lạc Tấc không đoán sai chút nào, đám huấn luyện viên vốn chẳng có ý tốt.

Vừa chạm đất, tất cả nhận ngay lệnh bắt buộc đeo phụ trọng, bơi vũ trang 40 km, lý do rất đơn giản: “Vì các cô cậu là một tập thể”.

Điều đó khiến đám sinh viên khoa Xã hội học cực kỳ khó chịu.

– Trùng hợp thay, người cuối cùng lên tàu vừa khéo lại là sinh viên khoa Xã hội học.

Một đám người lê lết trong dòng nước xiết, toàn thân đeo vũ trang, bị dòng sông quất thẳng vào người.

Khi ngang qua đội ngũ khoa Xã hội học, thỉnh thoảng có vài lời chế nhạo châm chọc:

“Xã hội học còn đòi tham gia quân huấn? Toàn một lũ gà yếu, lên chiến trường chắc cần người khác bảo vệ mới sống nổi nhỉ, chậc!”
“Phải đấy, chẳng hiểu cái ngành đó có tác dụng gì, trong mấy trường quân đội chắc còn mỗi Nhất Quân giữ lại cái ngành đó thôi...”
“Học cái đó toàn để kiếm mối lấy chồng giàu thôi, ha ha…”

Từ Lệ Lệ không nhịn được nữa, quát lên: “Mấy người đừng có quá đáng!”

Nhận ra đó là một cô gái, đám người kia lại càng không kiêng dè:

“Bọn tôi quá đáng? Chẳng lẽ không phải tại khoa Xã hội học các cô nên mọi người mới bị phạt à?”
“Lên chiến trường còn cần chúng tôi bảo vệ, thế có gì sai?”
“Cô còn muốn nói gì nữa?”

Từ Lệ Lệ còn định phản bác, nhưng Lạc Tấc kéo cô lại, trầm giọng nói: “Giữ sức đi. Quan trọng nhất giờ là hoàn thành nhiệm vụ. Huấn luyện viên nói rồi, không xong thì đừng mong có cơm tối.”

Dưới cái nắng thiêu đốt trên đỉnh đầu, ngập trong dòng sông chảy xiết, Lạc Tấc cảm nhận rõ phổi mình như bị thắt lại, đau rát, còn đôi chân giống như đổ chì, nhấc lên chẳng nổi.

Cơ thể này vốn không đạt chuẩn, còn xa mới đủ tư cách trở thành một quân nhân thực thụ.

Nàng thở dốc: “Bọn họ nói không sai chút nào. Cậu thử nhìn lại phía sau xem còn lại được mấy người?”

Từ Lệ Lệ ngoái đầu nhìn lại, thấy chỉ còn thưa thớt vài người. Hai cô bạn cùng phòng gần như vẫn dậm chân tại chỗ trên đoạn bờ gần đó.

“Cũng khó trách người ta khinh thường chúng ta. Khoa Xã hội học vốn có nhiều người chẳng đạt được tiêu chuẩn tối thiểu của một quân nhân, quen thói lười nhác rồi.” Lạc Tấc thở dài.

Từ Lệ Lệ cắn chặt môi, siết chặt balo trên vai, không nói lời nào mà dồn sức đuổi theo.

Lạc Tấc nói không sai chút nào. Suốt mấy kỳ quân huấn trước, phần lớn sinh viên khoa Xã hội học đều chọn cách “lướt nước” để qua ngày.

Lồng ngực như bị dao đâm, mỗi lần thở ra hít vào đều tanh mùi máu, toàn thân đau nhức, gần như kiệt sức.

Lạc Tấc tự biết rõ mình sắp chạm giới hạn.

Cuối cùng, trong trạng thái hoa mắt chóng mặt, cô trông thấy bóng dáng huấn luyện viên.

Hoàn thành rồi!
Hoàn thành quãng đường bơi vũ trang 40 km!

Gần vạch đích, phòng y tế di động được bố trí sẵn sàng đón quân.
Lâm Lẫm, tổng phụ trách đợt huấn luyện, là người đầu tiên phát hiện ra Lạc Tấc. Hắn tự tay đỡ cô vào khoang y tế, liếc mắt nhìn số liệu hiển thị trên màn hình rồi lạnh giọng:
“Còn cố thêm năm phút nữa, lần huấn luyện này cô đừng hòng tham gia.”

Lạc Tấc nghiến răng chịu đựng cơn đau do dung dịch phục hồi đem lại, khó nhọc thở ra:
“Chẳng phải là may mắn sao… vừa kịp đến đích rồi.”

Dung dịch chữa trị phát huy hiệu quả rất nhanh, hai mươi phút sau, ngoài cảm giác toàn thân hơi nhức mỏi ra thì Lạc Tấc gần như hồi phục hoàn toàn.

Sau khi hong khô quần áo, cô đi thẳng xuống nhà ăn. Lúc này, gần như chẳng còn ai.

Lạc Tấc tùy ý tìm một chỗ ngồi xuống. Robot tự động nhận diện thông tin của cô, nhanh chóng mang phần cơm lên.

Cô nhai thật chậm, nuốt từng miếng nhỏ, thưởng thức phần cơm mà cô đã vất vả giành được.

Khi Từ Lệ Lệ tới nơi, Lạc Tấc gần như đã ăn xong. Cô nàng nhét hai cái bánh bao vào người, lên tiếng nhắc nhở:
“Cậu nhanh lên chút, chắc sắp tắt đèn rồi đó.”

“Ừ.” Từ Lệ Lệ đáp lại bằng giọng yếu ớt.

Trở về ký túc xá, Lạc Tấc chia hai cái bánh bao cho hai cô bạn cùng phòng đang thở dốc, tuyệt vọng uống nước để sống sót, nhận lại một tràng ánh mắt rưng rưng cảm động.

Cô chỉ khoát tay, rồi xoay người vào phòng tắm.

Năm phút sau, Lạc Tấc đã yên vị trên giường.

Ký túc xá trong căn cứ huấn luyện được bố trí cực kỳ đơn giản: hai chiếc giường tầng bằng sắt, nhưng đối với Lạc Tấc – người từng trải qua nhiều nơi còn khổ cực hơn thế – chút điều kiện thế này chẳng thấm vào đâu.

Rất nhanh, cô thiếp đi.

“Ngày đầu tiên còn thế này, sau này làm sao chịu nổi đây? Năm nay sao nghiêm thế nhỉ…” Một cô bạn cùng phòng thở dài thườn thượt.

“Đúng vậy đó!” Một cô khác gắng gượng ngồi dậy, nhòm xuống dưới:
“Lạc Tấc, cậu thử chia sẻ chút kinh nghiệm làm sao vượt qua được thế?”

“Cậu ấy ngủ rồi.” Từ Lệ Lệ vừa kịp quay về, cả người mệt mỏi rã rời, lên tiếng thay, “Mấy cậu có biết ngày nào Lạc Tấc cũng tự thêm giờ huấn luyện cho mình không?”

“Phòng ngủ mình thế mà có cao thủ à?”

“Suốt từ năm nhất đến giờ, mình vẫn hay bắt gặp cậu ấy trong thư viện hoặc phòng huấn luyện.” Từ Lệ Lệ vừa cởi áo ngoài vừa nói, “Mấy cậu đều thấy thông báo của Tổng đốc Hoắc rồi đúng không? Năm nay Nhiên Trạch sẽ không còn yên bình đâu. Mình khuyên mọi người nên tận dụng cơ hội này mà nghiêm túc luyện tập đi.”

Nói xong, cô chẳng đợi phản ứng của hai người còn lại, lập tức quay người bước thẳng vào phòng tắm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play