Đúng thế, có lẽ đã sai ngay từ thời khắc họ gặp nhau. Đáng tiếc, ông trời lại cứ thích trêu ngươi người khác như vậy, cứ để cho người ta gặp nhau ngay cái thời điểm mà họ không nên gặp, có muốn tránh cũng tránh không kịp.

_ _ _ _ _ _ _ _ _

Một thác nước từ ngọn núi trút xuống vực sâu như một chuỗi bạc bị đứt, nếu muốn vào núi thì phải leo qua những mỏm đá ở cạnh thác nước này. Việc đấy chẳng khó gì, nhưng hễ nhìn thấy bóng dáng của thiếu niên đang đứng trước mặt là Triển Chiêu lại thấy đầu đau như búa bổ. Suốt chặng đường đến đây hắn đã vấp phải không ít cạm bẫy, nhưng chỉ có cái tên trước mặt này mới là thứ khiến hắn phải đau đầu không ngớt.

Đương nhiên, mọi khó khăn cạm bẫy trên đường đi đều nằm trong dự đoán của hắn.

Hàn Ngọc Ngân Hoa, thứ kỳ dược trong truyền thuyết có khả năng bài trừ bách độc này lý nào lại không gây ra một trận chiến đẫm máu? Tuy nhiên, chưa một ai thật sự nhìn thấy thứ kỳ dược này, chỉ nghe nói nó sinh trưởng ở nơi núi sâu hẻo lánh, không dấu chân người, phải hấp thụ tinh hoa ngọc thạch mới sống được, còn nghe đâu hai mươi năm mới nở một lần. Để tìm được nó, chắc chắn không thể thiếu cái gọi là thiên thời địa lợi, vả lại còn phải có vài phần may mắn. Đủ thấy loài hoa ấy quý báu tới mức nào.

Năm nay lại vừa lúc hoa nở, tất nhiên mọi người đều ùn ùn kéo đến đây. Vốn dĩ việc tìm kiếm kỳ dược là của cá nhân, nhưng cứ có người nảy sinh ý nghĩ không đứng đắn, kỳ dược còn chưa tìm được, mọi người đã bắt đầu chém giết lẫn nhau. Có câu người đời đều ích kỷ và lạnh nhạt, có lẽ đấy chính là lý do.

Triển Chiêu cười khổ một thoáng, hắn quan sát thiếu niên trước mặt này, y tuổi chừng mười bảy mười tám, vô cùng thanh tú, đặc biệt có một đôi mắt sáng rực tựa sao mờ trong đêm đông. Lúc này, y chớp đôi mắt to tròn, mỉm cười với hắn: “Triển đại hiệp không tính ở lại đây thật ư?”

Triển Chiêu bất lực lắc đầu, bình thản cười nói: “Suốt chuyến đi này còn phải đa tạ thiếu hiệp nhiều lần ra tay tương trợ, Triển Chiêu khắc sâu trong lòng không dám quên.” Triển Chiêu thầm hiểu rõ, ở lần tìm dược này hắn có lẽ là đối thủ đáng gờm nhất trong mắt mọi người. Y như rằng, ngay từ ngày đầu tiên hắn đã trở thành mục tiêu mà mọi người nhắm đến, ai cũng muốn loại trừ hắn trước tiên. Trên đường tới đây hắn đã phải trải qua vô số trận chiến khốc liệt, chẳng biết thiếu niên ấy bám theo hắn từ lúc nào mà lại ra tay tương trợ hắn mấy lần, danh tính của y là gì hắn lại càng không biết.

Thiếu niên mỉm cười nói: “Triển đại hiệp khách khí. Việc tìm kiếm kỳ dược này vốn là của cá nhân, chẳng liên quan tới ai, nhưng mấy người đó còn chưa tìm được dược đã nảy sinh ý nghĩ xấu xa, e là ông trời nhìn đến cũng chẳng ưa.” Sự khinh miệt trên khuôn mặt bộc lộ qua cả lời nói, y đá một hòn đá ven đường xuống hồ nước trước mặt, chỉ nghe một tiếng “tỏm”, mặt hồ gợn từng lớp sóng, chốc sau đã trở lại yên ả: “Vả lại, kẻ địch của kẻ địch chính là bằng hữu của ta, đạo lý này ta hiểu được một chút. Chỉ là lợi dụng lẫn nhau mà thôi, Triển đại hiệp không cần cảm ơn ta. Ta còn phải cảm ơn huynh đã giúp ta mở đường đấy chứ, cũng coi như là huề.” Thiếu niên không chút giấu giếm, thẳng thắn nói ra điều này.

Lý nào Triển Chiêu lại không biết đạo lý đấy, nhưng thiếu niên cũng thản nhiên thật, nếu đã thế, hắn đương nhiên cũng nói thẳng: “Thiếu hiệp cũng nói tìm kỳ dược là việc cá nhân, thế tại sao còn muốn làm khó dễ Triển Chiêu như vậy?”

Thiếu niên cười nói: “Này là hiển nhiên thôi. Truyền thuyết kể về Triển đại hiệp ở giang hồ vô cùng thần kỳ, nếu để Triển đại hiệp qua được thác nước này, e dù có cả trăm đóa Hàn Ngọc Ngân Hoa cũng sẽ nằm hết trong tay Triển đại hiệp. Thế nên tại hạ cả gan nghĩ, tại sao không dựa vào chính mình khiến Triển đại hiệp phải ở lại hồ nước này thêm ba canh giờ (6 tiếng) nữa?”

Trong lòng Triển Chiêu hiểu rõ, bọn họ đã phải chiến đấu cả chặng đường mới đến được đây, sớm bỏ xa những người khác lại phía sau, nếu lúc này hắn phải trì hoãn ở đây thêm ba canh giờ như lời thiếu niên nói, thì người đầu tiên vào núi tìm kỳ dược chính là thiếu niên.

Thiếu niên rút kiếm ra: “Chúng ta đừng nhiều lời!” Lời còn chưa dứt, thanh kiếm đã lao thẳng về phía Triển Chiêu như một con rắn chui khỏi hang.

Triển Chiêu không hề hoảng hốt, trong nháy mắt kiếm đã ra khỏi vỏ. Thoáng chốc hai người đã đánh được hơn mười chiêu, Triển Chiêu không khỏi thầm khen ngợi võ công phi phàm của thiếu niên này, dù y còn hơi thiếu kinh nghiệm. Mà lúc này Triển Chiêu không có thời gian để dây dưa với y, hắn phải mau chóng lấy được Hàn Ngọc Ngân Hoa, tính mạng của Xuân Ny đang nguy kịch, thứ kỳ dược này là cơ hội cuối cùng của cô.

Nghĩ vậy, hắn tung vài chiêu kiếm buộc thiếu niên đi ra, chân đạp nhẹ vào vách đá cạnh thác nước bay lên. Nào ngờ, thiếu niên không chịu buông tha, y vẫn đuổi theo, vọng tưởng ngăn hắn leo lên vách đá. Triển Chiêu thầm sốt ruột, lực kiếm của hắn ngày một tăng, lập tức ép thiếu niên vào thế hạ phong.

Quảng cáo

Nhưng thiếu niên không hề có ý định từ bỏ, y vẫn liều mạng lao đến. Dù Triển Chiêu có nhẫn nại tốt đến mấy thì hiện giờ cũng đã đạt tới giới hạn. Hắn vung kiếm để lộ sơ hở, thiếu niên quả nhiên trúng kế, cả người lao lên. Triển Chiêu nhìn thấy cơ hội, hắn tung ra một chưởng, chỉ nghe một tiếng “Bốp” ở giữa bả vai của thiếu niên, vách đá dựng đứng, thiếu niên lập tức ngã ra ngoài, rớt thẳng xuống vực.

Triển Chiêu giật mình, một chưởng đó của hắn chưa hề dùng hết công lực, điều hắn muốn không có gì khác ngoài việc buộc y rơi khỏi vách đá, chỉ một lát thôi thì hắn đã có thể leo lên vách núi, thoát khỏi thiếu niên khó đối phó này. Hơn nữa với khinh công của y, chắc chắn sẽ không mang lại cho y bất kỳ nguy hiểm nào. Ngờ đâu y đã rớt thẳng xuống vực như một con chim bị gãy cánh.

“Cẩn thận!” Triển Chiêu còn chưa kịp thốt lên, đã nghe một tiếng “Ùm”, thiếu niên rơi xuống hồ. Triển Chiêu sửng sốt, thiếu niên đã chìm xuống đáy vực, chỉ có quần áo màu lam của y là còn nổi trên mặt nước.   

Triển Chiêu thầm kêu không ổn, nhác thấy một gốc cây khô ở rìa vách núi, hắn lập tức vung kiếm, Cự Khuyết chém sắt còn như chém bùn, huống chi chém một khúc gỗ! Cây khô theo tiếng chém mà đổ, rơi thẳng xuống hồ. Triển Chiêu không dám chậm trễ, lập tức đạp nhẹ chân, phi thân lao xuống, đáp lên khúc cây như một con chuồn chuồn: “Cô nương!” Hắn vươn tay kéo cái áo lam ấy. Nhưng ngay khi hắn chạm vào người thiếu niên, phía tay bỗng lạnh ngắt – một đôi bàn tay lạnh lẽo bắt lấy cổ tay hắn kéo xuống. Hắn còn chưa kịp định thần suy nghĩ, thân thể đã mất kiểm soát, lập tức ngã nhào xuống nước.  

Giữa lúc mơ màng, ánh mắt sư phụ như lóe lên trong đầu: “Chiêu Nhi, từ nay Xuân Ny sẽ giao lại cho con, con phải chăm sóc con bé thật tốt!”

“Sư phụ, con xin lỗi, con đã không bảo vệ tốt sư muội!”

Lại như đôi mắt ưu sầu của Xuân Ny: “Sư huynh, muội đau, muội thật sự đau lắm!”

“Xuân Ny, đợi Triển Chiêu, Triển Chiêu nhất định sẽ cứu muội.”

Hắn không thể chết, không thể cứ chết ở hồ nước này như vậy, hắn phải quay lại, Xuân Ny vẫn đang đợi hắn mang Hàn Ngọc Ngân Hoa về cứu mạng!

Hắn dốc sức chạy về phía ánh sáng, chợt nghe bên tai có ai đó nháo nhác gọi: “Triển Chiêu! Triển Chiêu!”

Hắn chật vật mãi cuối cùng cũng mở được mắt ra, phát hiện mình đã nằm trên mặt đất, trước mắt lại là một khuôn mặt tươi cười, chính là thiếu niên kia. Chỉ thấy những giọt nước chảy dài trên gương mặt của thiếu niên, tóc cũng ướt đẫm, nhưng lúc này y vẫn cười nói: “Đúng là làm ta sợ chết khiếp, ta còn tưởng ta hại huynh chết đuối thật rồi.”

Hắn nhất thời có chút bối rối, bỗng lại bị sặc, phun liền mấy ngụm nước, bấy giờ mới cảm thấy hô hấp trơn tru, giọng nói kia thì vẫn không ngớt: “Huynh không biết bơi nhỉ, vậy mà còn anh hùng nhảy xuống nước cứu người!” Hắn ngẩng đầu lên, chỉ thấy khuôn mặt tươi cười kia đã thu lại nụ cười, coi như là khách khí với hắn: “Bây giờ huynh ngồi dậy được không?”

Triển Chiêu gật đầu, thiếu niên đỡ hắn ngồi dậy, trông y có vẻ ngài ngại nhưng vẫn nói thẳng thừng: “Dù gì huynh cũng là “Nam hiệp”, vậy mà không biết bơi một tí nào ư?”

Triển Chiêu dở khóc dở cười, chuyện gì “Nam hiệp” cũng làm được ư? Thiếu niên vẫn tiếp tục lảm nhảm: “Không biết bơi mà cũng dám lao đến cứu người, huynh đúng là lợi hại!”

Quảng cáo

“Không phải Triển Chiêu lợi hại, mà là mưu kế của cô nương lợi hại.”

Triển Chiêu lại ho khan thêm vài cái, tự mình ngồi vững, bất lực thở dài: Có câu suốt ngày đi bắt nhạn, hôm nay lại bị nhạn mổ mắt, mình vậy mà lại bị tiểu cô nương này lừa, chỉ trách bản thân quá sơ suất.

Cô nương ấy nghe hắn nói thế, không khỏi có chút đắc ý: “Khắp giang hồ đều nói Triển đại hiệp túc trí đa mưu, văn võ song toàn, nhưng hóa ra…” Cô đang nói rất sôi nổi thì đột nhiên dừng lại.

Triển Chiêu chỉ vừa mới tỉnh táo, tự nhiên cũng quay đầu nhìn cô, cũng theo bản năng mà đưa mắt nhìn xuống, chỉ thấy toàn thân cô ướt sũng, quần áo ướt đẫm bám chặt vào người, trước ngực… Hắn lập tức quay đầu lại, song mặt vẫn không khỏi đỏ lên.

Cô nương ấy lập tức hét lên một tiếng “A!”, đưa tay che ngực mình, liếc thấy sắc mặt Triển Chiêu đỏ bừng, cô lập tức nổi giận, giơ tay tát cho hắn một cái.

Triển Chiêu phản ứng nhanh nhạy, đưa tay bắt lấy cổ tay cô, chống đỡ ngon ơ một đòn này, vội vàng giải thích: “Cô nương, Triển mỗ không phải cố ý.”

Nhưng thế này thì không khỏi bốn mắt nhìn nhau, chiếc áo lam bị ướt sũng trở nên rất mỏng, có thể thấy được thấp thoáng một lớp màu hồng nhạt bên trong.

Khuôn mặt thanh tú của cô gái kia đã đỏ bừng từ lâu: “Ngươi! Ngươi! Ngươi còn nhìn!” 

Triển Chiêu lập tức buông tay, quay đầu lại ngay: “Cô nương bớt giận, Triển Chiêu tuyệt đối không có ý cợt nhả cô nương, đây… đây là hiểu lầm!”

Cô không dám dây dưa nữa, tức tốc xoay người lại, nhưng quần áo của cô đã ướt sũng, nhất thời không thể che chắn được, khó tránh xấu hổ đến đỉnh điểm. Cô đang định đứng dậy muốn chạy đi, nào ngờ Triển Chiêu đang ngồi trên mặt đất lại đứng phắt dậy, nắm chặt lấy cổ tay cô, đẩy cô vào bụi cây. Cô vừa sợ vừa hoảng, còn chưa kịp hét lên thì miệng đã bị Triển Chiêu bịt chặt. Dưới tình thế cấp bách, cô đá phốc một cái vào giữa đầu gối của Triển Chiêu. Ai dè Triển Chiêu tuy đau nhưng vẫn không buông tay, còn ép chặt cô vào thân cây khiến cô không thể động đậy. Trong lòng cô hoảng sợ, lại thấy Triển Chiêu cúi người xuống, ghé vào tai cô thì thầm: “Đừng lên tiếng, có người đến.”

Cô giật mình, quả nhiên, xa xa có tiếng người đang chạy đến: “Mau nữa lên, leo qua thác nước này là vào núi rồi.”

Đám người ấy cũng không dừng lại, chẳng bao lâu sau họ đã leo qua thác nước, tiến vào trong núi.

Cuối cùng xung quanh cũng yên tĩnh trở lại, chỉ còn nghe tiếng thác nước đổ chói tai, những người kia đã đi xa. Triển Chiêu hạ giọng nói: “Đắc tội rồi.” Lúc này mới từ từ buông tay ra.

“Triển Chiêu, ngươi đúng là ức hiếp người quá đáng!” Cô lập tức tát Triển Chiêu một bạt tai, chẳng ngờ, lần này tát cực kỳ suôn sẻ, chỉ nghe một tiếng “bốp” rất đanh, trên mặt Triển Chiêu lập tức hằn rõ năm dấu ngón tay. Cô sửng sốt: “Ngươi?”

Triển Chiêu mỉm cười nói: “Cô nương trút giận được rồi chứ?” Đoạn xoay người bước ra ngoài: “Bọn họ vào núi rồi, cô nương phải nhanh lên.” Hắn đi được hai bước thì dừng lại, đưa tay cởi đai lưng. 

Cô kinh hãi kêu lên: “Ngươi muốn làm gì?” 

Triển Chiêu đã cởi áo ngoài, chỉ mặc mỗi chiếc áo lót: “Tuy nó cũng ướt, nhưng cô nương khoác vào cũng có thể che chắn được.” Nói xong, hắn đã treo chiếc áo lên cành cây bên cạnh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play