Trời đã về đêm nhưng đèn đóm Đinh gia vẫn sáng rực, không ai có thể nghỉ ngơi. Đinh Triệu Lan cẩn thận đóng cửa phòng vào, vừa quay đầu lại đã thấy Đinh Nguyệt Hoa lo lắng đi tới đón hỏi: “Sao rồi Đại ca?”
“Không sao, có lẽ là quá kích động, bệnh cũ lại tái phát thôi, chỉ cần nghỉ ngơi hai hôm là khỏe.”
Đinh Nguyệt Hoa buồn bã cúi đầu: “Đều tại muội, là muội hại huynh ấy trông như thế này.”
Lòng Đinh Triệu Lan đau nhói, vỗ nhẹ vai Đinh Nguyệt Hoa: “Chuyện qua lâu như vậy rồi, muội đừng nghĩ tới nữa, muội…” Hắn vốn muốn nói, chẳng lẽ muội quên lời dặn của Hoài Không đại sư rồi ư? Nhưng đây là vết sẹo lớn nhất trong lòng Đinh Nguyệt Hoa, dù có thế nào chăng nữa hắn cũng không được nhắc lại, chỉ đành cười gượng: “Đừng lo, miễn là điều dưỡng thật tốt, mấy năm nữa sẽ khỏi hẳn thôi.”
Nhưng Đinh Nguyệt Hoa vẫn cau chặt mày, cô khẽ cắn răng, đột nhiên quỳ xuống: “Đại ca, muội xin lỗi!”
“Nguyệt Hoa!” Đinh Triệu Lan giật mình, nhanh chóng đưa tay ra đỡ: “Con bé này, đứng lên rồi nói!”
Đinh Nguyệt Hoa lắc đầu, vẫn quỳ ở đó: “Đại ca, muội xin lỗi, chuyện xảy ra ngày hôm nay đã làm nhà họ Đinh chúng ta biến thành trò cười trên giang hồ, hết thảy đều do Nguyệt Hoa gây ra, đều do Nguyệt Hoa…”
Quảng cáo
“Hôm nay thật ngớ ngẩn phải không?” Đinh Triệu Lan vờ cười nói thoải mái: “Chuyện xảy ra hôm nay không liên quan gì đến muội, Triển… Khai Phong phủ phá án chiếu theo luật, ai trong chúng ta có thể ngăn cản chứ, huống hồ…” Đinh Triệu Lan cau mày: “Ngay cả khi trời có sập xuống, Đại ca cũng không bao giờ đem hạnh phúc cả đời muội ra mạo hiểm. Cho nên chừng nào hiềm nghi của Tiêu Vân còn chưa xóa bỏ, hôn sự của bọn muội vẫn phải tạm hoãn. Mấy người họ cười nhạo thì đã sao, miệng là của họ, sao lại có thể không cho họ cười? Đừng quan tâm.”
Đinh Nguyệt Hoa quay mặt qua một bên, đương nhiên cô biết huynh trưởng hết mực yêu thương, che chở cho cô, nhưng Tiêu Vân có thực sự đáng ngờ không?
Đinh Triệu Lan đỡ cô dậy, hắn do dự một lát, hỏi: “Nguyệt Hoa, muội nói Đại ca nghe, những gì Triển Chiêu nói, muội không tin một chút nào thật sao?”
Đinh Nguyệt Hoa chợt thấy tim mình bị đâm một nhát dao, tin? Cô đã từng tin tưởng hắn như thế, còn phó thác cả tính mạng sư trưởng đáng kính nhất của cô cho hắn, nhưng kết quả thế nào? Cô cắn chặt răng, không nói một lời.
“Với tính khí của Triển Chiêu, nếu cậu ta không nắm chắc mười phần, cậu ta sẽ không làm như vậy, cái này huynh và muội đều biết rõ, nhưng…” Đinh Triệu Lan thở dài một hơi: “Thật ra khi ngẫm kỹ lại chuyện trước đây, quả thực vẫn còn rất nhiều điểm nghi vấn, nhưng do chuyện xảy ra quá đột ngột, mọi người đều không kịp trở tay. Lúc đó, có lẽ muội đã hiểu lầm Triển Chiêu, này cũng chỉ là có lẽ.”
“Hiểu lầm?” Đinh Nguyệt Hoa cười khẩy: “Hoài Không đại sư mất rồi, còn sư muội của hắn đã lấy đi Hàn Ngọc Ngân Hoa, chẳng phải chuyện này đúng quá rồi sao ạ?”
“Nhưng lúc đó Công chúa đang trong tình trạng nguy kịch…”
“Đại ca!” Đinh Nguyệt Hoa ngẩng đầu lên, cố gắng không để nước mắt rơi xuống: “Những ngày qua, mỗi một ngày muội đều hối hận, tại sao muội lại ngu xuẩn như vậy, đi đưa Hàn Ngọc Ngân Hoa duy nhất ấy cho hắn, lại còn tin vào lời nói dối của hắn, nghĩ rằng hắn nhất định sẽ cứu được Hoài Không đại sư, nhưng kết quả thế nào?”
Đinh Triệu Lan có chút khó chịu, chuyện này đã là cái gai chôn chặt trong lòng Đinh Nguyệt Hoa, hắn phải tìm cách rút nó ra: “Nhưng mà, có tới hai sinh mệnh, chẳng lẽ muội có thể nhẫn tâm nhìn Công chúa chết sao?”
Đinh Nguyệt Hoa mỉm cười cay đắng: “Vâng, đều là sinh mệnh, làm sao muội có thể quyết định ai sống ai chết? Vậy thì tại sao hắn lại có thể quyết định?”
“Nguyệt Hoa, muội phải tìm Triển Chiêu hỏi cho rõ, rốt cuộc thì đêm đó cậu ta tìm đại sư để nói những gì, tại sao ngày hôm sau…”
“Đại ca, muội đã cho hắn cơ hội, nhưng hắn…”
“Cái chết của Hoài Không đại sư, Triển Chiêu quả thật khó thoát tội.” Hai huynh muội vội ngoảnh đầu lại, quả nhiên có người đã bước vào sân, chính là Triển Chiêu.
Đinh Nguyệt Hoa lườm hắn một cái, sau đó quay lại không nhìn nữa. Dường như Triển Chiêu khẽ thở dài, hắn chắp tay với Đinh Triệu Lan: “Đinh Đại ca.”
Đinh Triệu Lan thấy vậy chỉ đành cười nói: “Xem ra mấy ngày qua cậu cũng mệt rồi, đi nghỉ ngơi đi. Tiêu Vân chỉ là bệnh cũ tái phát, sau khi uống thuốc thì ngủ rồi. Cậu yên tâm, Đinh gia luôn biết chừng mực, cũng tin rằng Tiêu Vân trong sạch, cho nên chắc chắn sẽ chăm sóc hắn cẩn thận để hắn có thể đến Khai Phong phủ rửa sạch tội danh.”
“Triển Chiêu hiểu.” Triển Chiêu thi lễ nói: “Chuyện xảy ra hôm nay là do Triển Chiêu xử lý không đúng. Nên Triển Chiêu tới là để cho huynh một lời giải thích.”
Đinh Triệu Lan nghe thấy lời này thì bảo ngay: “Tốt, cậu nói Tiêu Vân đã giết Hoài Không đại sư, đây có thật không? Bằng chứng là gì? Làm sao các cậu phát hiện được?”
Triển Chiêu khẽ nhíu mày, dường như không có gì để nói. Đinh Triệu Lan sốt ruột: “Có phải cậu không thể nói quá nhiều vào lúc này? Thế cậu cũng phải nói cho bọn ta biết có phải chứng cứ đã rành rành rồi không?”
Triển Chiêu lắc đầu, hạ giọng nói: “Không có chứng cứ!”
Đinh Triệu Lan sửng sốt: “Cậu nói gì?”
“Triển Chiêu vẫn chưa tìm được bất kỳ chứng cứ nào!”
“Triển Chiêu, ngươi đang ức hiếp Đinh gia bọn ta đấy hả?” Đinh Nguyệt Hoa hạ giọng quát, vừa ngạc nhiên vừa lo lắng.
Đinh Triệu Lan phớt lờ Đinh Nguyệt Hoa đang ở bên cạnh, kéo Triển Chiêu sang một bên: “Cậu điên rồi à, không có chứng cứ, hôm nay cậu lại tới bắt người?”
Triển Chiêu thở dài: “Triển Chiêu cũng biết hôm nay làm thế là không phải, nhưng…” Hắn ngẩng đầu nhìn Đinh Nguyệt Hoa: “Ta không còn cách nào khác nên đành phải đánh liều, kẻo sau này có gì thì phải làm sao?”
Đinh Triệu Lan cảm thấy có chút an ủi, hắn hiểu điều Triển Chiêu lo lắng, hôn lễ mà đã thành, sau này lỡ xảy ra bất trắc gì, Nguyệt Hoa phải làm thế nào? Nhưng tình huống hiện tại cũng không phải là giải pháp: “Bỏ đi, tại sao cậu lại nghi ngờ Tiêu Vân?”
Triển Chiêu nhíu mày trầm tư, hạ giọng nói: “Vài ngày trước một lão bằng hữu của Hoài Không đại sư đến Khai Phong bái tế đại sư, ông ta nói dù thế nào cũng không ngờ được đại sư sẽ tự sát. Bởi vì một ngày trước đó đại sư còn gửi thư cho ông ta, nói mình tuy bị thương nặng nhưng sẽ không chờ đợi cái chết như thế, đại sư hy vọng có thể dùng cả đời này để truyền dạy Phật pháp, nhất định phải chép xong quyển kinh Phật trong tay.”
“Đại sư không muốn chết, nhưng chính ngươi đã ép đại sư chết, đúng chứ?” Đinh Nguyệt Hoa im lặng từ nãy đến giờ bỗng lạnh lùng lên tiếng: “Đêm đó đều do ta quá ngu xuẩn mới để ngươi một mình đi gặp đại sư, cho nên đại sư mới tự sát, còn Công chúa thì có được Hàn Ngọc Ngân Hoa!”
Triển Chiêu cũng lộ vẻ buồn bã: “Cái chết của Hoài Không đại sư, Triển Chiêu quả thực khó thoát tội.”
Đinh Nguyệt Hoa nhất thời tức giận, đang định nói thì bị Đinh Triệu Lan kéo lại, chỉ thấy hắn lắc đầu ra hiệu bảo cô bình tĩnh lại, đoạn quay sang Triển Chiêu, hạ giọng nói: “Triển Chiêu, chuyện đã đến nước này, cậu phải nói cho bọn ta biết, hôm đó cậu nóng lòng đi tìm đại sư, rốt cuộc cậu đã nói gì với đại sư? Lúc đó cậu không chịu nói gì, nhưng hôm nay cậu vẫn giấu giếm thế này, làm sao bọn ta có thể tin tưởng cậu được?”
Triển Chiêu khẽ cắn răng, hạ giọng nói: “Được, hôm đó ta đến gặp Hoài Không đại sư, quả thật là để đại sư bỏ Hàn Ngọc Ngân Hoa.”
“Ngươi?!” Nước mắt Đinh Nguyệt Hoa lập tức trào ra, quả nhiên là vậy, chẳng trách lúc đó hắn không chịu nói lời nào, hắn chỉ thừa nhận mình đã bức chết Hoài Không đại sư.
“Nhưng Triển Chiêu tuyệt đối sẽ không để đại sư hy sinh!” Triển Chiêu ngẩng đầu lên, còn nghiêm túc nhìn hai người họ: “Tình trạng của Xuân Ny lúc ấy trở nặng, tính mạng nguy kịch, ta không chờ được nữa nên mới đưa Hàn Ngọc Ngân Hoa cho muội ấy.”
Quảng cáo
“Tình trạng của Công chúa trở nặng? Tính mạng của Công chúa nguy kịch?” Đinh Nguyệt Hoa cười khẩy: “Còn đại sư thì sao? Chẳng lẽ mạng sống của Xuân Ny cao quý hơn những người khác ư?”
Triển Chiêu thở dài thườn thượt: “Không phải mạng sống của muội ấy cao quý hơn người khác, mà là muội ấy đã trúng độc quá lâu, công lực lại kém, chỉ có Hàn Ngọc Ngân Hoa mới cứu được muội ấy. Còn Hoài Không đại sư có công lực thâm hậu, chỉ cần có người sẵn lòng dùng hết công lực cả đời, đại sư sẽ có thể vô sự.” Hắn khẽ nhíu mày: “Triển Chiêu chính là người thích hợp nhất.”
“Triển Chiêu, cậu điên rồi? Cậu cũng biết hậu quả của việc này mà?” Đinh Triệu Lan biến sắc: “Cho dù cậu có võ công tuyệt học, có thể dùng nội lực của mình để bài trừ chất độc, chữa thương giúp đại sư đi nữa, nhưng một khi công lực cạn kiệt, nhẹ thì mất hết công lực, nặng thì sẽ mất mạng.”
Triển Chiêu hạ giọng nói: “Dù sao cũng còn một cơ hội để đánh cược, phải không? Nhưng còn Xuân Ny, ngay cả một cơ hội để đánh cược cũng không có. Ta không thể chờ thêm được nữa, hết cách rồi, ta đem Hàn Ngọc Ngân Hoa đến gặp đại sư.”
Lòng Đinh Nguyệt Hoa đau nhói, những lời hắn nói đều lọt hết vào tai cô, nhưng đầu óc cô trống rỗng. Cô chỉ nhớ đêm đó Triển Chiêu vội vã đi tới, sắc mặt tái nhợt, lòng hắn nặng trĩu song vẫn cố gượng cười, nhẹ nhàng nắm lấy tay cô. Tay hắn hơi lạnh nhưng vẫn khiến cô cảm thấy an toàn và yên tâm, hắn nói: “Nguyệt Hoa, nàng hãy tin ta, chuyện này nhất định sẽ được giải quyết ổn thỏa.”
Cô không hề nghi ngờ hắn, đích thân dẫn hắn tới phòng thiền của Hoài Không đại sư. Thời gian họ trò chuyện không lâu, rất nhanh Triển Chiêu đã đi ra, trông hắn vẫn rất mệt mỏi và hốc hác, nhưng vẻ mặt rất nhẹ nhõm: “Đợi ta, ta đi một lát rồi về ngay.”
Ngờ đâu thứ cô đang đợi là cáo phó của Hoài Không đại sư, còn có tin vui Công chúa đã thoát khỏi nguy kịch. Bây giờ cô chợt tỏ, thì ra cái kết quả này đã được sắp đặt ngay từ lúc ấy. Thật đáng thương khi lúc ấy cô vẫn ngây thơ, chỉ mãi đắm chìm trong mơ mộng.
Cô nghe thấy giọng nói của chính mình lạnh lùng vang lên: “Sự việc đã đến nước này, Triển đại nhân nói những thứ đó còn có ích gì?”
Triển Chiêu cắn chặt răng: “Ta biết bây giờ có nói gì cũng vô dụng, ta không thể chứng minh được gì. Trước đây ngay cả bản thân ta cũng nghĩ đại sư vì tác thành cho ta nên đã chọn cách tự sát.”
“Còn bây giờ thì sao? Có phải vì thời thế đã thay đổi nên ngươi chỉ cần quay đầu lại và nói đại sư không phải tự sát thì lương tâm của ngươi sẽ được thanh thản hơn một chút, phải vậy không?” Đinh Nguyệt Hoa giương mắt lạnh lùng nói.
“Không, lão bằng hữu kia của đại sư có thể chứng minh, đại sư tuyệt đối không tự sát.”
“Chẳng phải cậu cũng nói đại sư có thể vì tác thành cho cậu mà làm thế ư?” Đinh Triệu Lan cũng nóng lòng, sao chuyện này cứ có cái gì đó không thể giãi bày nổi.
Triển Chiêu khẽ cắn răng, hạ giọng nói: “Sau khi các huynh rời đi, ta đến kiểm tra lại phòng thiền của đại sư thì phát hiện ít mảnh vỡ của chiếc tách, tuy đã được quét dọn nhưng còn sót lại. Hơn nữa trong số đó có một mảnh in ký hiệu rất quen, đó chính là ký hiệu trên tách trà mà đại sư đã mời ta uống khi ta bước vào phòng. Ta nhớ rõ khi ta rời đi, tách trà vẫn được đặt trên bàn rất ngay ngắn.”
Đinh Triệu Lan cau mày suy nghĩ: “Lời này của cậu khiến ta nhớ lại lúc ta thu dọn di vật của đại sư, bộ ấm trà mà đại sư yêu thích nhất đúng là thiếu mất một tách. Nhưng lúc đó bệnh cũ của Tiêu Vân tái phát, đại sư thì vừa mới qua đời nên ta cũng không thể đi tra cứu kỹ.” Hắn lại thở dài: “Một mảnh vỡ cũng không chứng minh được điều gì.”
“Đúng thế, không chứng minh được điều gì. Có điều đêm đó Triển Chiêu hoàn toàn không phải là người cuối cùng gặp đại sư. Có người nhìn thấy Tề Tiêu Vân xuất hiện gần phòng thiền của đại sư vào đêm khuya…”
“Triển Chiêu! Ngươi đã bức chết đại sư, lúc này còn đứng đây để vu vạ ta?” Tề Tiêu Vân mở cửa phòng, tức giận quát lên: “Đúng là tối đó ta có đến gần phòng thiền, thân thể đại sư không tốt, làm sao ta có thể ngủ được, nhưng phòng thiền đã yên tĩnh từ lâu, ta sợ sẽ ảnh hưởng đại sư nghỉ ngơi nên mới không vào. Ta thật sự hận bản thân tại sao lúc đó không đi vào xem, vậy thì đã có thể ngăn cản hết thảy những chuyện này.” Mặt hắn vốn đã xanh xao tái nhợt, dưới ánh đèn mờ càng trông như một hồn ma.
Đinh Nguyệt Hoa chạy tới đỡ hắn: “Chuyện này chẳng có gì lạ, Tề đại ca chăm sóc đại sư mỗi ngày, đôi khi sẽ đến thăm đại sư vào đêm khuya để chăm sóc ông ấy.”
Tề Tiêu Vân gần như ngã quỵ, hắn nắm lấy tay Đinh Nguyệt Hoa như người chết đuối bắt được cọng rơm cứu mạng: “Nguyệt Hoa, muội phải tin ta, ta trong sạch, ta không có sát hại đại sư, ông ấy, ông ấy là cha của ta mà, muội nghĩ xem làm sao ta có thể sát hại ông ấy kia chứ?”
Mặc dù mọi người đều đang rất hoài nghi, nhưng bây giờ Tề Tiêu Vân lại chính miệng nói ra chuyện ấy buộc Đinh Triệu Lan cũng phải ngạc nhiên, Tề Tiêu Vân chắc phải oan ức đến cùng cực mới bi phẫn nói ra một bí mật động trời như vậy.
Mọi người đều trầm mặc, chỉ có làn gió khẽ đung đưa những chiếc đèn lồng, khuôn mặt của mọi người chợt sáng chợt tối. Một lúc sau, Đinh Nguyệt Hoa bỗng thở dài: “Đại ca, phiền huynh giúp Tề đại ca vào nghỉ ngơi, ban đêm gió lạnh.” Không hiểu sao giọng cô lại có chút mệt mỏi.
Đinh Triệu Lan hiểu ý, lập tức đỡ Tề Tiêu Vân vào nhà: “Yên tâm, chuyện này chắc chắn sẽ được phơi bày.”
Trong sân chỉ còn lại hai người cõi lòng chồng chất tâm tư. Đinh Nguyệt Hoa ngẩng đầu lên, bầu trời lấp lánh ánh sao, một vầng trăng non treo lơ lửng giữa khoảng trời. Đột nhiên cô thở dài, hạ giọng nói: “Ta mệt rồi, ta cần nghỉ ngơi một lát.”
Cô từ từ bước ngang qua người Triển Chiêu, Triển Chiêu bất giác muốn giữ cô lại, song cuối cùng vẫn yếu ớt hạ tay.
Đinh Nguyệt Hoa chợt đứng lại cười nói: “Triển Chiêu, ngươi còn nhớ ta đã nói gì với ngươi khi rời khỏi Khai Phong không?”
Lòng Triển Chiêu thắt lại, làm sao hắn quên được? Cô nói: “Hóa ra từ buổi đầu ta và chàng quen biết nhau đã định sẵn là sai lầm.”
(Hết chương 3)
﹏﹏﹏﹏﹏﹏﹏﹏﹏﹏﹏
(1) Theo bản dịch của Trần Trọng San. Một câu trong bài thơ “Thường Nga” của Lý Thương Ẩn.