Dưới ánh trăng, Đinh Nguyệt Hoa cúi đầu nhìn những ngón tay trắng nõn của mình. Hắn là Nam hiệp nổi danh khắp thiên hạ, nhưng vẫn bị mình tát hai lần một cách dễ dàng. Nếu nói lần đầu là để đại tiểu thư nguôi giận cho cái hành động làm xằng kia, vậy thì lần này là vì cái gì?

Cô ngẩng đầu nhìn người trước mặt, đáng lẽ hắn phải rất quen thuộc, bọn họ đã nhiều lần trải qua sinh tử, cùng nhau tẩu thoát ở trước quỷ môn quan, cũng đã từng là người đáng tin cậy nhất của cô, nhưng tại sao lại thành ra như vậy?

Kỳ thực cô tin những gì hắn nói, nhưng lúc này ngoài có chút sợ hãi ra thì cô đột nhiên càng oán hận hắn nhiều hơn.

Đêm ấy, cô đứng đợi trước cửa thiền phòng của đại sư, thấp thỏm, lo âu, thậm chí còn có chút tuyệt vọng. Chẳng lẽ Tề Tiêu Vân nói đúng, cô và Triển Chiêu sẽ không bao giờ có tương lai, bởi vì lúc bấy giờ hai sinh mệnh ấy là sợi dây gắn kết giữa hai người, mà ở giữa lại là vực sâu thăm thẳm.

Đúng thế, nếu Xuân Ny chết vì chuyện này, e rằng cảm giác tội lỗi trong lòng Triển Chiêu sẽ càng trầm trọng hơn, nhưng còn đại sư thì sao? Sao cô có thể để ông ấy hy sinh?

Cô không khỏi rùng mình một cái, tuy là đầu hạ nhưng không hiểu sao trong lòng cô luôn thấy ớn lạnh. Cô nhanh chóng lắc đầu, không, sẽ không như thế. Cô không được suy nghĩ lung tung. Lúc này cô chỉ cần tin tưởng hắn, chuyện này nhất định sẽ được giải quyết ổn thỏa.

Cô đi qua đi lại ở trước cửa, quả thật không khống chế nổi mà muốn mở cửa đi vào, cô muốn hỏi hắn một chút, tiếp theo phải thế nào? Bỗng nhiên cánh cửa lại được ai đó nhẹ nhàng đẩy ra, phía trước đúng là khuôn mặt tuấn tú của Triển Chiêu, cô lấy làm yên tâm: “Triển Chiêu.”

“Nguyệt Hoa, con tiễn Triển đại hiệp giúp ta.” Hoài Không đại sư ngồi chễm chệ trên giường, tuy thần sắc hơi ốm yếu xanh xao nhưng xem ra tinh thần rất tốt: “Chắc con cũng có rất nhiều chuyện muốn nói với Triển đại hiệp.”

“Đại sư!” Mặt cô bỗng nóng bừng.

Hoài Không đại sư mỉm cười, nhìn cô hồn hậu: “Đi đi. Ta không sao, cũng phải nghỉ ngơi rồi, con không cần quay lại đây đâu, nhưng nhớ nghỉ ngơi sớm một chút đấy.”

Cô ngước lên thấy ánh mắt đầy yêu thương của Hoài không đại sư, đại sư còn nhẹ nhàng gật đầu với mình. Trái tim vốn đang căng thẳng của cô bỗng dịu đi một tí: “Dạ đại sư, người nghỉ ngơi sớm.” Cô thi lễ, còn nhẹ nhàng đóng cửa vào, khuôn mặt tươi cười của đại sư khuất dần sau cánh cửa gỗ. Khi đó cô chưa bao giờ nghĩ, đây sẽ là hồi ức cuối cùng đại sư để lại cho cô.

Và khi đó, ở trong mắt lẫn trong trái tim cô chỉ có kẻ đang đứng trước mặt này, dù hắn trông có vẻ đã bớt ưu tư nhưng vẫn khó che đi vẻ rầu rĩ, phờ phạc. Cô không khỏi lo lắng: “Bệnh tình của Công chúa thế nào rồi?”

Triển Chiêu khẽ cau mày: “Có chút phiền phức.”

Cô hơi sửng sốt, Triển Chiêu nói thế ắt rất nghiêm trọng: “Vậy ta đi thăm Công chúa với chàng.”

Bỗng nhiên Triển Chiêu đứng lại nắm lấy cổ tay cô: “Nguyệt Hoa, ta…” Hắn ngừng nói, nhìn cô đau đáu.

Cô sững sờ, chợt bắt đầu thở gấp: “Triển Chiêu.” Hắn muốn nói gì, thời điểm như vậy hắn sẽ nói những gì?

Nhưng tự dưng hắn lại thở dài và nói: “Thôi vậy, đợi chuyện này qua rồi ta nhất định sẽ cho nàng một lời giải thích.” Lời khuyên của đại sư hãy còn vẳng bên tai: “Đừng nói trước với Nguyệt Hoa về chuyện này, con bé sẽ không đồng ý, bệnh của Công chúa không thể chậm trễ thêm một khắc nào nữa.” 

Đinh Nguyệt Hoa thấy hắn do dự mãi không nói, bèn cười: “Giải thích chuyện gì?”

Triển Chiêu sửng sốt, bỗng nắm lấy tay cô: “Nguyệt Hoa, tin ta, chuyện này nhất định sẽ được giải quyết ổn thỏa.” Tay hắn hơi lạnh, nhưng vẫn mang đến cảm giác yên tâm.

Cô mỉm cười: “Được rồi, chẳng phải chàng nói có Hàn Ngọc Ngân Hoa, cộng thêm những linh dược của Hoàng thượng ban tặng, chỉ cần cho tiên sinh thêm chút thời gian, tin chắc sẽ có biện pháp song toàn sao.”

Triển Chiêu chợt thấy miệng mình đắng ngắt, nhưng không có cách nào nói ra, chỉ có thể đáp ù ờ một tiếng “Ừ”. Lại nghe cô cười nói: “Chàng yên tâm, ta tin chàng!” Thấy hắn có vẻ ngạc nhiên, cô cố tình quẹt mũi, cười ranh mãnh: “Nói gì thì nói, chàng chính là Nam hiệp Triển Chiêu, ​​chàng sẽ không tự mình đập vỡ kim tự chiêu bài “Nam hiệp” này đâu nhỉ!”

Trong lòng Triển Chiêu bỗng hừng sáng: Được, nàng tin ta như vậy, ta quyết không để nàng thất vọng. Hắn bình tâm lại, hạ giọng nói: “Ta đến gặp Xuân Ny trước, ngày mai… có lẽ mọi thứ sẽ ổn vào ngày mai.”

Quảng cáo

Đinh Nguyệt Hoa cười nói: “Được rồi, ta chờ chàng.”

Hắn đi được hai bước thì đột nhiên ngoái lại cười: “Nguyệt Hoa, nếu có một ngày ta không còn là “Nam hiệp”, cũng không còn mặc quan phục này trên người nữa, nàng thấy thế nào?”

Cô hơi ngỡ ngàng, lắc đầu cười: “Làm chi đấy, chàng muốn quẳng gánh không làm à? Sao chàng không đi hỏi thử liệu Bao đại nhân nhà chàng có bằng lòng không?” 

Triển Chiêu lắc đầu cười: “Ta thấy Hoài Không đại sư trông đạm bạc như thế, bỗng dưng rất mến mộ, nên thuận miệng hỏi thử nàng.”

Đinh Nguyệt Hoa lập tức cuống cuồng: “Chàng sao vậy? Hoài Không đại sư đã là cao tăng đắc đạo rồi đấy, cho dù bây giờ chàng có xuất gia cũng không bao giờ sánh kịp. Vả lại hòa thượng không thể uống rượu, ăn thịt, càng không thể…” Cô bỗng đỏ mặt: “Dù sao thì làm hòa thượng chẳng tốt chút nào, chàng không được ăn nói lung tung, suy nghĩ linh tinh.” Hai má của cô đỏ ửng, càng thêm xinh đẹp đáng yêu, xao động lòng người.

Triển Chiêu bật cười: “Sao lại sợ ta đi làm hòa thượng đến như vậy?”

“Ai cũng có thể làm, duy chàng là không được.” Cô không nhẫn nại được nữa, hờn dỗi nói. 

Triển Chiêu lắc đầu cười, Đinh Nguyệt Hoa vẫn chưa chịu bỏ qua, nắm lấy tay áo hắn: “Chàng thề đi, chàng tuyệt đối không được có ý nghĩ này nữa.”

Triển Chiêu bất lực cười: “Được, ta không bao giờ nghĩ vậy nữa.”

Lúc này Đinh Nguyệt Hoa mới buông tay: “Được rồi, chàng đừng đứng đây huyên thuyên nữa, mau đến gặp Công chúa đi.”

Triển Chiêu gật đầu, vừa mới xoay người đi được vài bước thì nghe Đinh Nguyệt Hoa ở phía sau chợt hét lên: “Triển Chiêu, chàng đợi chút đã.”

Hắn ngoảnh đầu lại, dưới ánh trăng, làn gió khẽ lướt qua chiếc váy lam của cô, cả người cô như đóa sen trắng ngần, cô còn nhìn mình rất nghiêm túc: “Triển Chiêu, dù chàng có là Nam hiệp hay chỉ là một người bình thường, thậm chí là muốn làm hòa thượng thật đi chăng nữa, ta… ta vẫn thích chàng, mãi mãi thích chàng!”

Khóe mắt Triển Chiêu chợt cay sè, hắn bỗng dưng rất muốn chạy tới ôm cô vào lòng. Nhưng không được, thời khắc này tuyệt đối không được, nhỡ ngày mai quả thực là thập tử nhất sinh, Nguyệt Hoa phải làm thế nào?

Hắn không thể để cô thất vọng, dù có đánh cược với ông trời hắn cũng phải thắng ván này, hắn nhất định có thể chữa khỏi cho Hoài Không đại sư, hắn cũng sẽ vượt qua được kiếp nạn này, bình an trở về bên cạnh cô.

Hắn cắn chặt răng. Nguyệt Hoa, chờ ta, ta sẽ cho nàng một lời giải thích. Hắn dằn lòng quay người lại, song dù có thế nào cũng không bước tiếp được. Hắn không khỏi lắc đầu, cười nói to: “Ta biết rồi!” Rồi hắn đi thẳng về phía cửa, không hề ngoảnh lại.

. . . 

Quá khứ phai mờ, mà lúc này, chỉ có vầng trăng non trên đầu là vẫn như xưa. Đinh Nguyệt Hoa vô thức siết chặt nắm tay, chợt nghe có người khẽ gọi cô: “Nguyệt Hoa, Triển Chiêu…”

“Hình như ta đã nói với Triển đại nhân, hai từ “Nguyệt Hoa” này không phải tên mà ngài có thể gọi.” Đinh Nguyệt Hoa ngẩng đầu, thản nhiên cười nói: “Chẳng lẽ Triển đại nhân đã quên, mặc dù vẫn chưa bái đường, nhưng suy cho cùng ta cũng là vị hôn thê của Tề Tiêu Vân.”

“Nguyệt… Đinh cô nương, Triển Chiêu hiểu rồi, chuyện này ta xin lỗi, nhưng Tề Tiêu Vân hắn…”

“Huynh ấy thế nào, trong lòng ta tự biết rõ!” Đinh Nguyệt Hoa ngắt lời Triển Chiêu không chút khách khí: “Còn hai từ “xin lỗi” kia, Nguyệt Hoa làm sao dám nhận?”

“Nguyệt Hoa!”

“Triển đại nhân nghĩa khí ngút trời cao, đã có dự định hy sinh bản thân mình, như vậy đã cứu được sư muội của mình, còn cứu được cả đại sư. Nghĩa hiệp làm sao, vĩ đại làm sao, ngay cả Nguyệt Hoa bây giờ cũng phải kính phục Nam hiệp Triển Chiêu ngài không ngớt. Ngài đã suy nghĩ thấu đáo như vậy, vĩ đại như vậy, sao lại phải nói hai từ “xin lỗi”?” Đinh Nguyệt Hoa bình tĩnh cười nhạo, nhưng tay cô vẫn không tự chủ được mà siết chặt, những chiếc móng tay trắng dài lập tức gãy làm đôi.

“Nguyệt Hoa!” Triển Chiêu khẽ cắn răng: “Ta biết ta làm thế quả thực là suy nghĩ không chu toàn, nhưng lúc đó đã đến đường cùng rồi, chỉ có cách đó mới cho ta một cơ hội.”

“Vâng!” Đinh Nguyệt Hoa cười nói: “Ta vẫn nhớ trước đây ngài từng nói với ta, mọi người đều có chỗ bất đắc dĩ của chính mình. Đây chính là bất đắc dĩ của Triển đại nhân ngài, đúng vậy không? Nhưng mà, Triển Chiêu, ngươi từng nghĩ cho ta chưa? Cái lúc ngươi quyết định làm như thế, ngươi có một chút mảy may nào nghĩ đến cảm nhận của ta chưa?” Cô vẫn cười, song đôi mắt đã nhòe đi từ lâu.

“Ta có nghĩ đến!” Triển Chiêu nói dứt khoát: “Cho nên ta đã dốc toàn lực.”

“Đã dốc toàn lực?!” Đinh Nguyệt Hoa cười khẩy: “Triển Chiêu, ngươi nghĩ ngươi là ai? Ngươi thật sự nghĩ mình là thần à? Ngươi nghĩ mình có thể chi phối tất thảy, quyết định được hết tất cả thật đấy à?”

Triển Chiêu trầm mặc. Đinh Nguyệt Hoa cười khổ, đang định xoay bước thì lại nghe hắn bỗng hạ giọng: “Triển Chiêu cũng biết cách này là thập tử nhất sinh, lành ít dữ nhiều, nhưng vì chuyện ta đã hứa với nàng, ta nguyện đi mạo hiểm một lần!”

Lòng Đinh Nguyệt Hoa đau xót, cô chợt ngờ ngợ hiểu ra, cô oán hận hắn như thế, phải chăng là vì tận đáy lòng, cô oán hận chính mình nhiều hơn? Ngay từ đầu, cô nên hiểu rõ hơn ai hết, trên đời này làm gì có nhiều biện pháp song toàn đến vậy, chính Đinh Nguyệt Hoa cô đã không ngừng buộc hắn phải đánh cược với ông trời. Cho nên hết thảy mọi thứ hôm nay đều là báo ứng mà cô phải gánh chịu cho sự ngang bướng và liều lĩnh của mình, nó chẳng liên quan tới bất cứ ai.

Cô chỉ cảm thấy tim mình ngày càng đau. Cô không dám quay đầu lại nhìn hắn, chỉ có thể cố sức tiến về phía trước. Đại ca nói không sai, cô chính là chúa gây họa, hết thảy đều do cô gây ra, nhưng quả nhiên sau đó lại có rất nhiều người thay cô nhận lấy hậu quả, có Đại ca, Nhị ca, có Hoài Không đại sư, còn có cả người đang đứng sau cô, Triển Chiêu.

Thời gian dường như nhanh chóng lùi về ngày xưa, cô giống như đã trở lại núi rừng mênh mông ấy. Cô quay đầu lại, phía sau đã là vách núi dựng đứng, cao muôn trượng, mà trước mặt lại là hai tên vô lại đang nhe răng cười: “Tiểu cô nương, chi bằng đi theo ca ca, để ca ca giúp nàng đi tìm hoa.”

Cô thở dài, đương nhiên cô biết mình cải trang chẳng giống một nam tử, nhưng đây là lần đầu tiên bị vạch trần trắng ra như vậy, cô bèn cười nói: “Các ngươi muốn giúp, nhưng đã hỏi ta có bằng lòng chưa?” 

Hai tên vô lại cười phá lên: “Nơi rừng núi hoang vu này thật không an toàn cho một tiểu cô nương xinh đẹp như nàng, đi theo bọn ta, bọn ta sẽ bảo vệ nàng.”

Cô nheo mắt, cười càng thêm tươi: “Được thôi, nhưng không biết các ngươi có bản lĩnh gì?”

Hai tên vô lại càng vênh váo đắc ý, có một tên cởi đai lưng ra: “Vậy ta sẽ cho nàng thấy bản lĩnh của ta để mở mang đầu óc.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play