“Muội không biết Đại ca sáng suốt đến mức nào đâu, nếu đợi thêm nửa khắc nữa mới mở nắp quan tài ra thì e là bây giờ chúng ta phải lo hậu sự cho Triển Chiêu rồi!” Lời Đinh Triệu Huệ nói nghe mà đau lòng: “Lúc đó huynh nghĩ, Triển Chiêu mà có mệnh hệ gì mình phải giải thích với Nguyệt Hoa thế nào? Còn nữa, hậu sự này phải làm sao? Ở xa như vậy khó lòng mà quay về, chẳng bằng…”
“Đủ rồi!” Đinh Nguyệt Hoa không chịu được nữa, cựa mình ngồi dậy, bưng bát thuốc bên cạnh lên uống cạn.
“Giỏi!” Đinh Triệu Huệ mỉm cười hài lòng: “Xem Nguyệt Hoa uống thuốc giỏi chưa kìa! Nào, nào, uống một ngụm.”
Đinh Nguyệt Hoa bị thuốc đắng làm ê hết cả lưỡi, đâu còn cãi được gì với hắn, chỉ đành cầm lấy cốc nước trên tay hắn uống hai ngụm. Lại nghe Đinh Triệu Huệ cười nói: “Nghỉ ngơi tí đi, vẫn còn hai bát nữa.”
Đinh Nguyệt Hoa bỗng cảm thấy cuộc sống này chẳng còn nghĩa lý gì, chỉ mong sao mình vẫn chưa tỉnh lại. Chợt nghe Đinh Triệu Huệ cười: “Không uống nổi hả? Thế có muốn huynh kể tiếp chuyện lúc đó cho nghe không?”
“Đủ rồi!” Đinh Nguyệt Hoa bĩu môi: “Sao muội lại có một Nhị ca như huynh vậy chứ? Suốt ngày bày chuyện để dọa muội!”
“Huynh đâu có dọa muội.” Đinh Triệu Huệ nghiêm túc nói: “Muội biết lúc đó nguy cấp thế nào không, Triển Chiêu gần như trút cạn công lực để cứu muội, may mà Đại ca lo nghĩ chu đáo mới kịp thời mở quan tài ra cứu người, chứ để trễ thêm tí nữa e là hắn đã cạn kiệt công lực, chết vì suy kiệt.” Dù vậy, Đinh Nguyệt Hoa đã tỉnh lại từ lâu mà hắn vẫn ngủ mê man. Tiên sinh bảo: Tiêu hao nội lực quá mức, e rằng nội trong ba bốn tháng tới Triển Chiêu sẽ không có võ công.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play