Dưới sự trông ngóng háo hức của mọi người, cuối cùng hai nhân vật chính cũng xuất hiện, chỉ thấy sắc mặt nhợt nhạt ốm yếu của tân lang đã có chút hồng hào. Một vị khách cười nói: “Đúng là nhân phùng hỉ sự tinh thần sảng(1), nhìn xem, thần sắc của Tiêu Vân trông tốt lên rất nhiều”. Có người lại thở dài: “Nếu Hoài Không đại sư có thể nhìn thấy ngày hôm nay thì tốt biết mấy!”, y còn chưa kịp kết thúc phần cảm khái thì đã có người chuyển đề tài: “Thật là trai tài gái sắc, nhân duyên tiền định!”. Những người khác ngay lập tức hiểu ý, đồng thanh phụ họa: “Tiêu Vân thật có phúc!”
Trong lúc mọi người còn đang ca ngợi, tân lang tân nương đã từ từ bước vào hỉ đường. Tề Tiêu Vân không kìm nén được vui mừng, hắn cúi đầu nhìn trộm, chỉ thấy một thân lụa đỏ khác, kia đúng là bóng hình của Đinh Nguyệt Hoa, nhưng trước mắt đâu đâu cũng là sắc đỏ sặc sỡ, dáng người yêu kiều của cô lại gây cho người ta một cảm giác không mấy chân thật.
Chẳng hiểu sao hắn hơi lo lắng, nhưng giờ lành vẫn chưa đến, trống vẫn đánh, các vị khách xung quanh dù quen hay không quen đều vẫn đang chúc mừng hắn, tất cả những điều này làm hắn hơi bực bội, giờ lành có thật sự quan trọng đến vậy không?
Hắn không khỏi ho khan hai tiếng, nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, không sao cả, lụa đỏ quả thực đã nằm trong tay. Có điều, chất liệu của nó quá tốt, sợi lụa mềm mịn, óng ả, mát lạnh, lại còn có chút mượt mà, khiến hắn sinh ra một loại ảo giác, nếu bản thân không nắm chặt vào, phải chăng tấm lụa sẽ tuột khỏi tay, không bao giờ trở lại nữa?
Hắn không khỏi bàng hoàng, sao lúc này mình lại nghĩ đến những điều vớ vẩn như vậy? Hắn càng siết tấm lụa đỏ trong tay chặt hơn nữa.
Cuối cùng chủ hôn cũng cười toe toét đứng dậy, tiếng pháo nổ, tiếng trống đánh cũng dần dứt, mọi người dù chưa nói hết ý cũng im lặng lại. Chủ hôn thả bước đến giữa đại sảnh, hắng giọng vài cái.
Bấy giờ Tề Tiêu Vân chỉ thấy tim mình nhảy loạn xạ, trong lúc hỗn loạn chỉ nghe giọng nói của chủ hôn chậm rãi vang lên: “Tân lang tân nương…” Hắn quay đầu qua, thấy hỉ nương đang giúp Đinh Nguyệt Hoa hành lễ. Hắn mỉm cười, cũng chầm chậm cúi xuống, “Nhất bái…”
“Không được bái đường!” Một tiếng thét đột ngột vang lên làm gián đoạn lời nói của chủ hôn, tất cả còn chưa kịp định thần thì một bóng người đã phi qua đầu họ như chim hồng nhạn, lao thẳng vào hỉ đường.
Mọi thứ diễn ra quá nhanh, ai nấy đều trợn mắt há mồm, lại thấy cơ thể tân nương khẽ run lên, tấm lụa đỏ trong tay rơi xuống theo gió, nhưng cô vẫn không di chuyển, chỉ lẳng lặng đứng yên ở đó. Đinh Triệu Huệ không nhìn thấy được em gái, vội vàng đẩy những người chắn trước mặt ra thì bắt gặp một người cao lớn mặc quan phục đỏ đang đứng nhìn Đinh Nguyệt Hoa không chớp mắt, Đinh Triệu Huệ vừa hoảng vừa mừng: “Triển Chiêu, cậu quả thực đã đến cướp hôn!”
Mọi người lập tức ghé tai nhau thì thầm. Giang hồ đồn Đinh tiểu thư với Triển Nam hiệp vừa gặp đã yêu, chẳng ngờ hôn sự mở ra, Đinh tiểu thư lại thành thân với thanh mai trúc mã. Ai cũng bảo lời đồn ấy chẳng đáng tin, thế mà giờ Triển Chiêu lại đột ngột xuất hiện ở hôn lễ, Nhị ca nhà họ Đinh còn thốt lên “cướp hôn”. Trời ạ, đây đúng là trò hề mà. Một số người không khỏi có chút tiếc nuối: Giá mà biết sớm có diễn ra tiết mục “cướp tân nương” thì đã rủ thêm nhiều người nữa đến xem!
“Triệu Huệ! Nói xằng bậy gì đấy!” Đinh Triệu Lan giận tái mặt, quắc mắt trừng Nhị đệ một cái, hắn kìm nén cơn giận, chắp tay nói: “Triển đại nhân, hôm nay là ngày đại hỉ của tiểu muội, chẳng hay Triển đại nhân đến có chuyện gì?” Đinh Triệu Lan thầm tức giận: Dù cậu có muốn đến cướp lại Nguyệt Hoa đi nữa, lúc nào không xuất hiện, lại đi xuất hiện vào lúc này, suy tính kiểu gì thế kia? Triển Chiêu, cậu làm vậy hơi quá đáng rồi đấy!
“Triển mỗ…” Giọng Triển Chiêu nghe hơi khàn, cả người trông vô cùng tiều tụy phong trần, có vẻ như đã chạy vội một mạch đến đây, hắn chắp tay nói: “Đinh Đại ca, chuyện này hết sức hệ trọng, mong rằng… mong rằng hôn sự sẽ tạm hoãn.”
“Tại sao?” Đinh Triệu Lan hơi thất vọng nhưng vẫn hạ giọng nói: “Triển đại nhân cũng biết chuyện này hết sức hệ trọng, nếu Triển đại nhân không đưa ra lý do, bọn ta làm sao có thể tạm hoãn hôn sự?”
Triển Chiêu cắn chặt răng, hắn đã chạy thẳng một mạch đến đây vì sợ sẽ đến muộn một bước, đáng tiếc vẫn là muộn rồi. Hắn không khỏi có chút hối hận, giá mà hắn có thể xuất phát sớm hơn một khắc, giá mà trên đường ít nghỉ tạm đi một tí, thì hắn nhất định đã có thể đến nơi trước khi nghi lễ bắt đầu, nhất định sẽ không ở đây ngay lúc này khiến cô phải xấu hổ như vậy!
Hắn đưa mắt lên, người nọ vẫn đứng yên ở một bên, với chiếc khăn đỏ che mặt, hắn không thể nhìn thấy gương mặt của cô dù chỉ một chút.
“Triển Chiêu, rốt cuộc ngươi muốn làm gì?” Tề Tiêu Vân đã hoàn hồn, tức giận quát.
Triển Chiêu lạnh lùng lườm hắn: “Triển mỗ nói hôn sự phải dừng lại ngay lập tức, ngươi không nghe thấy sao?”
“Ngươi!” Tề Tiêu Vân chỉ thấy ánh mắt của Triển Chiêu sắc lạnh, hắn không khỏi kinh hãi, ho khan vài tiếng.
“Uy quyền của Triển đại nhân lớn thật nhỉ? Đại nhân bảo dừng là có thể dừng được ư?” Ai đó nói thờ ơ, tuy khẩu khí điềm đạm nhưng cực kỳ lạnh nhạt.
Quảng cáo
“Nguyệt Hoa!” Lòng Triển Chiêu đau xót, hạ giọng nói.
“Triển đại nhân xin hãy tự trọng, hai từ Nguyệt Hoa này đại nhân có thể gọi không? Bây giờ, chỉ sợ ngài phải gọi ta một tiếng “Tề phu nhân” mới đúng.” Đinh Nguyệt Hoa vẫn đội khăn, giọng cô không nhanh cũng không chậm, không kiêu ngạo cũng không khiêm tốn, đây đích thực là khí phách của một khuê các nhà thế gia vọng tộc.
Lòng Triển Chiêu đau nhói, hít một hơi thật sâu rồi nói: “Đinh cô nương, Triển mỗ thật sự đã hết cách nên mới hành động như vậy, vẫn xin cô nương không trách móc, tạm hoãn hôn sự, nghe Triển mỗ kể lại nội tình trong này từng chút một.”
Đinh Nguyệt Hoa hơi trầm mặc một thoáng, cô cười nhạt, nói: “Triển đại nhân, đây là thời khắc quan trọng nhất trong cuộc đời Đinh Nguyệt Hoa ta, há có thể tạm hoãn chỉ vì nghe nội tình của đại nhân? Xin thứ cho Nguyệt Hoa vì không thể tuân mệnh.” Cô hơi cất cao giọng: “Không cần quan tâm hắn, tiếp tục hành lễ đi!”
Đinh Triệu Lan bất lực lắc đầu, kéo Triển Chiêu lại: “Triển đại nhân, hết thảy hãy chờ đến khi lễ kết thúc rồi nói sau.” Hắn ghé sát tai Triển Chiêu thì thầm: “Dù thế nào đi nữa, phóng lao phải theo lao.”
Triển Chiêu sửng sốt.
Chủ hôn thì rất nhạy bén, thấy vậy, chủ hôn lập tức cười nói: “Không có gì, không có gì, ba ngày tân hôn không kể già trẻ, Triển đại nhân hẳn là nóng lòng muốn náo động phòng đây mà, chỉ là trò đùa, trò đùa, nào, chúng ta tiếp tục hành lễ!”
Triển Chiêu nhìn hỉ nương nhặt tấm lụa đỏ đặt vào tay Đinh Nguyệt Hoa, đúng vậy, phóng lao phải theo lao, nếu để lỡ mất thì sẽ gây ra sai lầm khủng khiếp, sau này Nguyệt Hoa phải làm thế nào?
Thời khắc này, hắn không còn kiêng dè gì nữa cả, hắn hạ quyết tâm, lao lên vài bước, dứt khoát kéo tấm lụa đỏ ném xuống đất: “Tề Tiêu Vân, hôm nay Triển mỗ đến đây là để bắt ngươi về quy án!”
Lời vừa nói ra cũng giống như giọt nước rơi vào chảo dầu sôi, ngay tức khắc nổ tung tóe trong chảo. Ai đó nói: “Ai cũng bảo Khai Phong phủ thiết diện vô tư, vậy mà không ngờ Triển hộ vệ này lại lợi dụng chức quyền để trục lợi, tới đây bắt lấy tân lang để cướp hôn cơ đấy!”
“Ô, thế chẳng phải là cưỡng đoạt dân nữ à!”
Cả hỉ đường bỗng chốc trở nên náo loạn, đột nhiên, một bóng đỏ bước tới trước mặt Triển Chiêu, ngay sau đấy là một tiếng “Bốp”. Mọi người đều im bặt, tất cả ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy khuôn mặt tái nhợt của Triển Chiêu đã hằn rõ năm dấu ngón tay, mà trước mặt hắn lại là tân nương đội khăn, cả hai đều không di chuyển, thật tiếc khi không thể nhìn thấy vẻ mặt của đối phương qua chiếc khăn trùm đầu.
“Nguyệt Hoa!” Đinh Triệu Huệ lập tức lao đến ghì chặt Đinh Nguyệt Hoa.
Đinh Nguyệt Hoa như tỉnh dậy sau cơn bàng hoàng, cô hơi vùng vẫy, chiếc khăn kia cuối cùng cũng rơi xuống, cô chỉ thấy trước mắt mình bỗng sáng lên, đập vào mắt là khuôn mặt trắng bệch của Triển Chiêu. Cô hơi sửng sốt, cúi đầu nhìn xuống tay mình. Tuy cô căm phẫn, nhưng cô thật sự không ngờ cái tát ấy lại diễn ra suôn sẻ đến vậy, hắn không tránh, càng không cản, cứ như vậy nhận lấy cái tát.
“Ngươi?!” Đôi môi Đinh Nguyệt Hoa mấp máy, song chẳng thốt ra được thêm câu nào, còn sự thương hại trong mắt Triển Chiêu càng trở nên rõ ràng hơn, Đinh Nguyệt Hoa cắn chặt răng, cuối cùng hạ giọng nói: “Triển Chiêu, ngươi đừng có ức hiếp người quá đáng!”
Quảng cáo
Triển Chiêu bỗng thấy lòng ngổn ngang, ức hiếp người quá đáng? Lần đầu tiên họ gặp nhau, cô cũng nói như vậy, nhưng lúc đó cô hồn nhiên, hoạt bát như thể dòng suối trong, nào có sầu khổ như bây giờ!?
“Triển Chiêu! Tề Tiêu Vân ta có tội gì mà ngươi lại vu khống ta như vậy?” Tề Tiêu Vân tiến lên vài bước chất vấn: “Hay Triển đại nhân muốn lợi dụng chức quyền để trục lợi?”
“Tề Tiêu Vân!” Ánh mắt Triển Chiêu lạnh lùng, một tay vặn lấy tay Tề Tiêu Vân: “Hoài Không đại sư chết như thế nào? Thâm tâm ngươi hiểu rõ!”
Tề Tiêu Vân bị Triển Chiêu vặn tay không thể động đậy, chỉ có thể cười khẩy nói: “Hoài Không đại sư là bị Triển đại nhân ngươi ép phải tự sát, ngươi quên nó nhanh như vậy sao?”
Đinh Triệu Lan thấy bất thường, lập tức bước tới: “Triển đại nhân, bên trong có hiểu lầm nào không? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Triển Chiêu khẽ liếc sang Đinh Nguyệt Hoa đang kinh ngạc đứng bên cạnh, hạ giọng: “Đinh huynh, thật không dám giấu giếm, Hoài Không đại sư không phải tự sát, mà là có kẻ đã sát hại ông ấy, kẻ này chính là Tề Tiêu Vân.”
“Không thể nào, làm sao có thể?” Đinh Triệu Huệ vội tiến tới: “Triển Chiêu, cậu điên rồi, ai mà chẳng biết Hoài Không đại sư với Tiêu Vân là…”
“Nhị ca, xin hãy cẩn thận lời nói!” Đinh Nguyệt Hoa lập tức cắt ngang lời Đinh Triệu Huệ.
Thật ra ngay cả khi Đinh Triệu Huệ không nói, trong lòng mọi người đều đã rõ. Tuy Hoài Không đại sư xuất gia từ nhỏ, còn là cao tăng đắc đạo, nhưng ông lúc nào cũng dẫn Tề Tiêu Vân theo bên cạnh, song lại không để hắn xuất gia làm tăng, đã vậy còn cực kỳ chiếu cố. Thế nên từ lâu trên giang hồ đã đồn đại rằng Tề Tiêu Vân là con riêng của Hoài Không đại sư. Đối mặt với lời đồn, Hoài Không đại sư lại chẳng hề lên tiếng. Bởi vậy mà ngay cả chức chủ trì Tướng Quốc Tự cũng phải bàn giao cho người khác. Điều này đã là một bí mật được công khai trên giang hồ từ lâu, ngay cả bản thân Tề Tiêu Vân cũng thầm biết rõ. Hoài Không đại sư đối đãi với Tề Tiêu Vân vô cùng tốt, Tề Tiêu Vân cũng cực kỳ hiếu thảo và kính trọng ông ấy. Mặc dù mối quan hệ của họ chưa rõ ràng, nhưng tình cảm giữa họ vẫn luôn rất tốt. Bây giờ Triển Chiêu lại nói Tề Tiêu Vân giết Hoài Không đại sư, ai có thể tin được chứ?
Đúng như dự đoán, Tề Tiêu Vân cười khẩy nói: “Triển Chiêu, ngươi đúng là muốn buộc tội ai thì chẳng thiếu chi lời nói(2), ngươi nói ta giết đại sư, ngươi có chứng cứ nào không?”
“Triển mỗ sẽ cho ngươi tâm phục khẩu phục.” Triển Chiêu chỉ dùng tí sức đã kéo được Tề Tiêu Vân đi, hắn quay sang huynh đệ họ Đinh: “Hai vị Đinh huynh, Triển mỗ đã đắc tội. Giờ Triễn mỗ dẫn phạm nhân về Khai Phong, đợi đến khi mọi thứ lộ rõ chân tướng, Triển mỗ nhất định sẽ đến chịu đòn tạ lỗi.”
“Đợi đã!” Đinh Nguyệt Hoa đứng chắn trước mặt Triển Chiêu, cô chẳng buồn nhìn Triển Chiêu dù chỉ là một cái liếc mắt, cô chỉ nhìn Tề Tiêu Vân: “Tề đại ca, huynh nói ta biết, huynh có làm hay không?”
Cách một lớp tua của chiếc mũ phượng Tề Tiêu Vân vẫn thấy được đôi mắt u buồn của cô, hắn cắn răng: “Nguyệt Hoa, ta không có, xin muội hãy tin ta, đại sư thật sự là tự sát.”
“Được!” Đinh Nguyệt Hoa dõng dạc: “Ta tin huynh, huynh nói không làm thì nhất định là không làm!” Cô nói xong, một tay cởi bỏ mũ phượng trên đầu, mái tóc đen nhánh lập tức xoà xuống như thác đổ, khoác lên người cô, cô ném mũ phượng xuống đất không chút thương tiếc: “Dù ta và huynh chưa bái đường, nhưng trong lòng ta đã xem huynh là phu quân của ta, ta sẽ đến Khai Phong với huynh. Nếu huynh bị oan, huynh yên tâm, dù bất cứ giá nào ta cũng rửa sạch tội cho huynh. Nhưng nếu huynh nói dối ta…” Ánh mắt cô lạnh lùng: “Ta sẽ tự tay giết chết huynh!”
Tề Tiêu Vân chỉ cảm thấy lục phủ ngũ tạng run rẩy kịch liệt, ánh mắt cô quá lạnh, cứ như một thanh kiếm sắc bén. Đương nhiên hắn biết vị trí của Hoài Không đại sư trong lòng cô rất quan trọng không khác gì cha cô. Trong lòng hắn cũng biết rõ, cô bằng lòng lấy hắn, phần lớn đều là vì nguyện vọng của Hoài Không đại sư. Song ở tận đáy lòng, hắn vẫn luôn có một chút ảo tưởng rằng có thể cô cũng có một chút tình cảm với mình, nhưng hiện tại xem ra… có lẽ đó chỉ toàn là ảo tưởng của bản thân thật rồi.
Đinh Nguyệt Hoa xoay lại nhìn Triển Chiêu, giọng cô không lớn nhưng lại dõng dạc cùng nghiêm nghị: “Khai Phong phủ áp giải phạm nhân về thẩm án, bọn ta không cách nào ngăn cản, nhưng cũng không có luật nào quy định gia quyến của phạm nhân không được đi cùng, đúng chứ?”
(Hết chương 2)
(1) Nhân phùng hỉ sự tinh thần sảng – 人逢喜事精神爽: Người gặp được việc mừng, tinh thần/trong lòng tất sẽ khoan khoái.
(2) Nguyên văn là “Dục gia chi tội, hà hoạn vô từ” – “欲加之罪,何患无辞”: Ý chỉ việc vu oan hãm hại người tùy ý muốn.