Trong phút chốc, Đinh Nguyệt Hoa thấy nước mắt mình đã ướt đẫm cả hai má. Hóa ra ở trước mặt hắn, tường đồng vách sắt của cô luôn không chịu nổi một kích, trước kia là vậy, bây giờ vẫn vậy.
Cô không nhịn được nữa rảo bước đi vào. Tiểu Miện không ngờ cô ở ngay bên ngoài, cậu giật bắn người, sợ đến nỗi không nói thành tiếng. Triển Chiêu thấy vậy bèn đưa tay kéo cậu ra sau lưng mình, lúng túng giải thích: “Ý của Tiểu Miện là…”
“Ngươi có ý gì? Ta dữ như vậy sao? Ta sẽ làm hại đệ ấy sao?” Cô cực kỳ buồn bực, gào lên với hắn.
Triển Chiêu có chút dở khóc dở cười, dáng vẻ thế này chẳng lẽ không “dữ”? Nhưng khi nhìn những vệt nước mắt chưa khô trên má cô, hắn chỉ thấy đau lòng không thôi: “Đừng giận, đừng giận, đều là mấy lời ngây ngô của trẻ con…” Hắn lập tức khều Tiểu Miện.
Tiểu Miện rất thông minh, cậu nói ngay: “Nhạc tỷ tỷ, đệ xin lỗi. Đệ sai rồi.”
Đinh Nguyệt Hoa liếc cậu một cái: “Tuổi còn nhỏ, học cái tốt không học, đi học người ta nói xấu sau lưng người khác! Còn không đi mau!”
Tiểu Miện như được đại xá, đứng phắt dậy bỏ chạy, tới được cửa thì ngoái lại nhìn Triển Chiêu đầy lo lắng. Đinh Nguyệt Hoa lập tức lườm lại: “Nhìn cái gì?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT