Dù có đau đớn đến đâu, sau cùng Đinh Nguyệt Hoa vẫn phải chấp nhận sự thật này – Triển Chiêu mất trí nhớ. Đừng nói là cô, ngay cả bản thân hắn là ai hắn cũng không nhớ.
Lão Chung an ủi cô: “Vị quan nhân này có thể tỉnh lại đã là kỳ tích. Còn trí nhớ… có lẽ sau vài ngày nữa sẽ hồi phục.”
“Sau vài ngày?”
Lão Chung thấy mắt cô ánh lên tia hy vọng thì lập tức nhận ra mình đã lỡ lời, vội vàng tìm cách sửa lại: “Cũng có thể là vài ngày, hoặc vài tháng, vài năm…”
“Được rồi, thúc không cần phải nói nữa!” Đinh Nguyệt Hoa ngắt ngang phần giải thích y học của lão: “Ta hiểu rồi.” Cô cẩn thận lau mồ hôi trên trán cho Triển Chiêu, nhiệt độ cơ thể của hắn đã được kiểm soát, song hắn quá yếu, lại ngủ thiếp đi. Tuy sắc mặt của hắn vẫn không được tốt, nhưng so với ngày hôm qua sinh tử khó lường thì tình trạng này cũng coi như là ông trời phá lệ ban ơn rồi.
Cuối cùng Đinh Nguyệt Hoa cũng thở phào nhẹ nhõm, chuyện đã như vậy, cô chỉ có thể thuận theo. Triển Chiêu cần phải dưỡng thương, trên đảo thì không có thuyền để vượt biển, bọn họ vẫn phải ở đây một thời gian. Cô tin chắc, bất kể là huynh trưởng của mình hay là người của Khai Phong phủ cũng sẽ không bao giờ bỏ rơi bọn cô, nhất định sẽ đến tìm bọn cô.
Tất cả những gì cô cần làm chính là tiếp tục bám trụ, chờ ngày họ tìm thấy nơi này. Nhưng phải chờ ngày đó bao lâu? Trong lòng cô lại không hề có đáp án.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play