Đinh Nguyệt Hoa đuổi được cái tên Mặt Rỗ đáng ghét kia đi, quay lại thì thấy lão Chung với Tiểu Miện đang sợ hãi nhìn mình, cô chẳng còn hơi sức đâu giải thích với họ, chỉ kéo lão Chung lại: “Đại thúc, thúc đừng lo, thúc mau khám cho hắn đi!”
Dù sao lão Chung cũng là người từng trải, tức khắc bình tâm lại, lão không dám chậm trễ, cẩn thận bắt mạch lại cho Triển Chiêu. Lâu sau, lão bất lực lắc đầu. Trong lòng Đinh Nguyệt Hoa kinh hãi: “Hắn thế nào rồi?”
Lão Chung im lặng một lúc rồi nói: “Cho ta xem vết thương trên đầu của cậu ta.”
Đinh Nguyệt Hoa vội vàng chạy lại, nhẹ nhàng nghiêng đầu Triển Chiêu qua. Lão Chung xem xét cẩn thận, lông mày càng cau chặt hơn.
Đinh Nguyệt Hoa khẽ cắn răng: “Có gì thúc cứ nói thẳng!”
Lão Chung thấy sắc mặt của cô không tốt, chỉ sợ cô lại nổi trận lôi đình. Nhưng mà cô đang đợi lão trả lời, không nói thì không giải quyết được vấn đề. Thế là, lão do dự một chốc, dù có cân nhắc lời nói nhưng vẫn là trả lời thành thật: “Những vết thương khác của cậu ta không đáng ngại, nhưng mà vết thương trên đầu quả thật có hơi nghiêm trọng. Trước đây cậu ta cũng từng bị thương ở chỗ này, máu tụ vẫn chưa tan, giờ lại… cho nên đã hình thành một cục máu đông…”
Lão Chung vẫn đang nói liên miên, nhưng Đinh Nguyệt Hoa chỉ thấy lòng quặn thắt, gần như không nghe thấy một câu nào. Cô nhớ lại lúc trước họ men theo vách đá để thoát thân, Triển Chiêu vì che chở cho cô mà đập người vào vách đá, và lần này…
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT