Đầu thu, thôn Mạt Hoa.
Bầu trời ngát xanh, cao vời vợi, chẳng gợn tí mây. Ai cũng nói đây là mùa đẹp nhất trong năm ở thôn Mạt Hoa. Cái nóng như thiêu như đốt của mùa hạ đã đi mất, song tiết thu vẫn còn chưa rõ ràng. Ngay cả những bông hoa trong vườn dường như cũng quên mất mùa thu sắp đến, chúng vẫn đang nở rộ, tỏa sắc sặc sỡ dưới ánh nắng, thật có một chút của tiết xuân. Nói gì tới hoa cỏ ngoài kia, dưới một cái nắng thế này, đến cả con người hình như cũng quên rằng, đây có lẽ là ngày nắng cuối cùng của mùa hạ năm nay.
Ánh mặt trời ấm áp rọi khắp gian phòng của Đinh phủ một cách hào phóng, dường như còn bởi chìm trong sắc đỏ chói lọi, tiếng kèn, tiếng chiêng vang dội cả một góc trời mà Đinh phủ trở nên vô cùng náo nhiệt. Thế cũng phải, hôm nay là ngày Tam tiểu thư của nhà họ Đinh – Đinh Nguyệt Hoa – xuất giá, quả là trăng tròn hoa thắm(1), ngày lành tháng tốt cho uyên ương thành đôi.
Đinh phủ tấp nập người ra vào, người thì chúc, người thì dự, nườm nượp không ngớt. Toàn bộ Đinh phủ vì hỉ sự này mà bận rộn khắp nơi, lại có phần hoảng loạn, nhưng nhiều hơn cả vẫn là vui mừng. Chỉ duy có khuê phòng của Đinh Nguyệt Hoa là yên tĩnh. Nó cũng nên như vậy, dường như mọi tân nương đều thấp thỏm không yên trước hôn lễ. Tuy nhiên, hình như ở đây có hơi yên tĩnh quá mức, chỉ có tiếng người và tiếng trống loáng thoáng vọng vào từ bên ngoài, nhưng cũng chỉ khiến người ta cảm thấy có chút phiền muộn.
Đinh Nguyệt Hoa thở dài, đặt chiếc mũ phượng sang một bên. Dưới ánh mặt trời, chiếc mũ phượng lấp la lấp lánh ánh vàng chói lọi. Một lát nữa cô sẽ đội nó, bước đến một hành trình khác của đời người, bắt đầu cuộc sống mới. Câu đó phải nói thế nào nhỉ? Cô suy nghĩ cẩn thận. À, đúng rồi, hết thảy những việc từng làm trước đây, xem như đã chết từ hôm qua.
Cô đưa tay vuốt ve những sợi tua của chiếc mũ phượng. Người thợ rất tận tâm, mấy sợi tua ấy được làm rất tinh xảo và tỉ mỉ, lại còn dùng vàng tinh khiết nhất, có thể nói là vô cùng khéo léo, cực kỳ xa hoa. Nhưng tiếc thay, vàng vẫn là vàng, sờ vào chỉ có chút lạnh, lại còn thấy rất cứng. Cô chợt nhận ra mình sẽ đeo rất nhiều vàng như vậy ở trên đầu, nó có nặng không?
Không hề có bất kỳ điềm báo nào, chẳng hiểu sao cô lại nhớ đến vòng hoa nhài mềm mại từng tỏa hương thơm ngát trên mái tóc của cô. Nó thơm đến thế, đẹp đến thế…
Bỗng cô tức giận lắc đầu, vòng hoa nhài đó còn thế nào được nữa? Sau tất cả những điều này, dù hoa có nở đẹp đến mấy cũng phải thế nào? Nó phải lụi tàn thành bùn từ lâu rồi, chẳng còn thấy được nữa!
Cô khẽ cắn răng, đưa tay cầm lấy bút kẻ mày. Cô soi mình trước gương phù dung, một gương mặt như hoa như ngọc nhưng lại có phần xa lạ, rõ ràng là diện mạo của bản thân, vậy mà chẳng biết tại sao ngay cả bản thân cô cũng không nhận ra chính mình. Có lẽ lớp trang điểm quá dày. Cô cầm chiếc khăn muốn xóa đi lớp trang điểm theo bản năng, song cuối cùng vẫn là dùng bút kẻ mày vẽ nhẹ lên đôi lông mày vốn đã thanh tú. Họ nói đúng, hôm nay là ngày đại hỉ của cô và hắn, đương nhiên phải trang điểm đậm hơn. Có câu phụ nữ làm đẹp vì người yêu mến, hắn thích, đó mới là điều khó có được nhất.
Cô thở dài đặt bút kẻ mày xuống, người trong gương vẫn cau mày. Cô mỉm cười, cố gắng làm mình trông thư thái hơn. Đáng tiếc, lại chẳng như những gì cô muốn, một tia đau buồn vẫn hiện giữa khuôn mặt, trông thì nhàn nhạt, nhưng thật ra nó giống như một vết mực dày đặc chùi mãi không hết, tẩy mãi không ra.
Không sao cả, cô cố gắng an ủi chính mình, tân nương nào cũng vậy, suy cho cùng đây là hành trình không thể biết trước, hơi bất an cũng phải. Cô không đặc biệt hơn bất kỳ tân nương nào, kể cả tân nương khốc giá(2) trong ký ức của cô…
Không, không được nhớ lại quá khứ, quá khứ đối với cô đã chẳng còn ý nghĩa gì nữa cả. Cô bất giác dùng lực, chỉ nghe một tiếng “Rắc” đanh lên, bút kẻ mày trong tay cô gãy làm hai.
“Nguyệt Hoa!”
Cô quay lại theo phản xạ, chỉ thấy ánh mắt đầy quan tâm của Đinh Triệu Huệ: “Nhị ca?” Cô hơi xấu hổ, nhưng vẫn mỉm cười, giận dỗi nói: “Huynh làm gì vậy, lén la lén lút trốn sau lưng muội, làm muội sợ chết đi được!”
Đinh Triệu Huệ không khỏi thở dài, hắn lén lút bao giờ? Hắn đã đi vào phòng từ lâu, nhưng cô em gái luôn thông minh này của hắn lại không hề phát hiện ra. Hắn suy nghĩ một thoáng, ngồi xuống trước mặt cô: “Nguyệt Hoa, huynh nói lại lần cuối cùng, nếu muội không muốn hôn sự này, bọn huynh lập tức…”
“Nhị ca, huynh lại nói linh tinh nữa rồi!” Đinh Nguyệt Hoa lập tức ngắt lời Đinh Triệu Huệ: “Muội không muốn khi nào?” Cô thuận tay đặt bút kẻ mày sang một bên, cười nói: “Hay là Nhị ca không nỡ để muội đi?”
Đinh Triệu Huệ thấy cô như thế, đành bất lực lắc đầu: “Đúng thế, làm sao huynh có thể cam lòng gả tiểu muội của huynh đi được?”
Đinh Nguyệt Hoa cầm lược chỉnh lại phần tóc mai một chút, hình như vô ý thở dài: “Nhị ca, muội biết các huynh muốn tốt cho muội. Các huynh yên tâm, đường là muội tự chọn, muội chắc chắn sẽ đi tiếp thật tốt.”
Chẳng biết hôm nay Đinh Triệu Huệ đã phải thở dài mấy lần. Tại sao lại thành ra thế này? Vốn tưởng là nhân duyên trời định, nhưng hóa ra lại là hữu duyên vô phận. Nếu lường trước được những chuyện hôm nay thì phải chăng ban đầu sẽ không có duyên phận như vậy? Hay vẫn là Đại ca nói đúng: “Duyên với nghiệt chỉ cách nhau có một lằn ranh.”
Đinh Nguyệt Hoa đặt chiếc lược xuống, thản nhiên cười nói: “Muội nghe nói Khai Phong phủ cũng đưa quà mừng đến rồi, phải thế không?”
Đinh Triệu Huệ có chút tức giận, hắn không biết mình có nên lao tới Khai Phong ném những quà mừng ấy vào mặt tên đó hay không? Nhưng nghĩ lại, thiệp mừng là do em gái của hắn yêu cầu nhất định phải gửi đến Khai Phong phủ, quà mừng này hình như cũng đúng với lẽ thường.
“Muội thành thân, hắn tặng quà cũng phải, không biết Khai Phong phủ sẽ cử ai tới uống rượu mừng?” Đinh Nguyệt Hoa vẫn tỏ ra bình thản.
“Không ai tới. Nghe nói dạo gần đây Khai Phong phủ rất bận rộn.”
“Ồ.” Đinh Nguyệt Hoa thở dài, có vẻ thất vọng: “Thế sau này huynh nhớ đến Khai Phong đáp lễ, như vậy mới đúng với lễ tiết…”
“Nguyệt Hoa, đủ rồi!” Đinh Triệu Huệ giận dữ quát: “Hai người định hành hạ nhau cho đến bao giờ? Muội đã cố tình đưa thiệp mừng, bây giờ lại có đáp lễ. Dù muội có oán hận hắn đến mức nào đi chăng nữa cũng không được lấy hạnh phúc cả đời mình ra để trút giận!”
“Muội không có!” Đinh Nguyệt Hoa vẫn rất bình tĩnh: “Muội sẽ không bao giờ như thế, càng sẽ không đem Tề đại ca ra đùa giỡn.” Nhưng chẳng biết vì sao mắt cô lại hơi đỏ, đôi mắt như làn thu thủy ấy giờ đây đã không còn rạng rỡ nữa.
Đinh Triệu Huệ đau xót trong lòng, hắn hít một hơi thật sâu, cố gắng trấn tĩnh lại: “Nguyệt Hoa, Nhị ca xin lỗi, Nhị ca lo lắng quá.”
“Muội hiểu.” Đinh Nguyệt Hoa nhẹ nhàng đứng dậy, nhìn thẳng vào Nhị ca của mình: “Muội biết mình đang làm gì, muội đưa thiệp mừng cho hắn là để nói cho hắn biết, xét cho cùng muội và hắn không có duyên, vậy nên mọi thứ chấm dứt ở đây, từ nay về sau, muội với hắn là người dưng nước lã, vĩnh viễn không bao giờ gặp lại.”
Đinh Triệu Huệ giật mình, hắn nhìn kỹ lại, chỉ thấy nụ cười chua chát mờ nhạt trên môi Đinh Nguyệt Hoa, song cô vẫn rất bình thản: “Hắn đã tặng quà mừng, xem ra cũng hiểu được điều này rồi. Tốt thôi, giữa muội và hắn cuối cùng cũng có được kết cục.”
“Nguyệt Hoa!” Đinh Triệu Huệ còn muốn nói gì, chợt bên ngoài vang lên tiếng pháo nổ giòn giã, hỉ nương đã đẩy cửa bước vào: “Úi chà, Tam tiểu thư à, giờ lành đến rồi, tân lang đã chờ sẵn ở cửa để đón tiểu thư rồi đấy. Mau!”
Vài nha đầu do hỉ nương dẫn tới nhanh chóng vây quanh Đinh Nguyệt Hoa, mọi thứ diễn ra theo đúng trình tự, cô như bị bao phủ bởi sắc đỏ ngay lập tức. Ai đó cầm lấy mũ phượng cẩn thận đặt lên mái tóc đen nhánh của cô. Với những chiếc tua dài chắn trước mặt, chẳng còn ai nhìn rõ được sắc mặt của cô lúc này. Nhưng khi những chiếc tua ở phía trước ấy khẽ đung đưa, lại vụt lóe lên chút ánh sáng, như thể một giọt nước mắt lăn dài trên mặt cô.
Đinh Triệu Huệ còn chưa kịp thốt lên thì hỉ nương đã cầm lấy chiếc khăn thêu đóa Phù Dung đội lên đầu Đinh Nguyệt Hoa, khuôn mặt cô bị che mất. Mọi thứ diễn ra quá nhanh, đến nỗi Đinh Triệu Huệ không khỏi hoài nghi giọt nước mắt kia chỉ là ảo giác của chính mình.
Trong lúc Đinh Triệu Huệ còn đang bàng hoàng, đám người hỉ nương đã đỡ Đinh Nguyệt Hoa đứng dậy, đẩy cửa phòng bước ra ngoài. Ở ngược chiều với ánh sáng, Đinh Triệu Huệ gần như không thể nhìn rõ dáng dấp của cô, song cái bóng lưng màu đỏ ấy lại nhỏ bé và cô tịch lạ thường. Mà cách đó không xa, một người mặc hỉ phục đỏ đang đứng ở cổng với vẻ mặt tràn trề vui sướng, ngóng chờ tân nương của mình đến. Người đó không ai khác ngoài em rể tương lai của Đinh Triệu Huệ: Tề Tiêu Vân.
(Hết chương 1)
﹏﹏﹏﹏﹏﹏﹏﹏﹏﹏﹏
(1) Hoa hảo nguyệt viên – 花好月圆: Hoa nở trăng tròn, dùng để ví von điều tốt đẹp, viên mãn. Được sử dụng nhiều để chúc mừng người mới kết hôn.
(2) Khốc giá: Khóc gả, tên một thói tục hôn nhân truyền thống, trước khi cô dâu đi lấy chồng sẽ thực hiện nghi thức khóc lóc, thông thường sẽ khóc trước nửa tháng, một tháng, thậm chí là ba tháng. (Mọi người có thể vào Google để biết thêm chi tiết)