Tuy Triển Chiêu đã biết trước người dân nơi đây chất phác, dân làng bọn họ đối đãi khách rất nhiệt tình, mà cái họ gọi là chiêu đãi nồng hậu nhất đương nhiên chính là rượu gạo tự ủ của nơi đây, hắn cũng đã chuẩn bị sẵn tâm lý, nhưng khi ngồi xuống bàn rượu rồi hắn mới nhận ra nó đáng sợ hơn hắn tưởng tượng.
Thôn bày tiệc từ lúc trời còn chạng vạng, ăn cho tới lúc trăng lên đỉnh núi. Hắn là khách, lại còn cứu Xảo Liên, hiển nhiên người tới mời rượu nối liền không dứt, mỗi một người còn nhiệt tình không thôi.
Cũng may là dù Đinh Nguyệt Hoa không xuất hiện ở bữa tiệc nhưng trước đó cô đã nói hắn không được khỏe, cần phải nghỉ ngơi. Mà hắn cũng không quan tâm được nhiều tới cô, chỉ mỗi việc đối phó với sự nhiệt tình của dân làng thôi đã đủ mệt. Dù hắn có thoái thác hết lần này tới lần khác thì vẫn khó lòng từ chối sự nhiệt tình nên đã uống hết mấy chén. Hắn đang có vết thương trên người, rượu gạo này tuy ngọt nhưng rất mạnh, bất giác cũng thấy hơi quá chén.
Nhưng lại có một cụ lão trong thôn tới mời rượu, sao hắn có thể từ chối được, lại đành phải bưng chén rượu lên, nào ngờ một bàn tay trắng nõn đã giật lấy chén rượu trên tay hắn: “Lão bá, vị bằng hữu này của ta đang bị thương, không thể uống được nhiều rượu như vậy, chi bằng để Nhạc Hoa thay hắn kính lão bá một chén.” Nói đoạn, cô ngẩng đầu lên, một hơi uống cạn.
“Nguyệt Hoa!” Triển Chiêu vội vàng đứng dậy, định bụng kéo cô lại, ai ngờ cô không những không quay đầu lại mà còn tiến lên đứng chắn trước mặt hắn: “Còn vị nào muốn uống nữa cứ việc tới tìm ta!”
Cô uống rất hào sảng, hiển nhiên dân làng lập tức bỏ qua Triển Chiêu, vây quanh cô ngay: “Tửu lượng tốt.”
Cô cũng không từ chối, uống hết mấy chén rượu liền: “Đúng là rượu ngon!” 

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play