Nhất thời, Đinh Nguyệt Hoa gần như quên mất thời gian, cũng gần như quên mất mình là ai, cô chỉ biết ôm lấy người trước mặt và khóc thật to, chỉ vì hắn vẫn ở đây, vẫn ở đây bên cạnh cô. 
Cũng không biết đã qua bao lâu, cô chỉ nghe giọng nói ấm áp của hắn thì thầm bên tai: “Không sao rồi, qua cả rồi.” Bấy giờ cô mới hoàn hồn, nhận ra sự thất thố của mình, dù da mặt cô có dày đến mấy thì cũng thấy có chút xấu hổ, cô vội ngồi thẳng dậy, rời khỏi vòng tay của hắn: “Ta…” Cô chỉ nghe giọng mình vẫn còn nghẹn ngào, lại còn có chút chưa hài lòng.
“Không sao rồi.” Hắn ôn hòa đưa cho cô chiếc khăn tay, để cô tự lau nước mắt: “Tuy là ngàn cân treo sợi tóc, nhưng chúng ta đã vượt qua rồi.”
Lúc này Đinh Nguyệt Hoa mới khống chế được cảm xúc của mình, cô quay lại nhìn, chỉ thấy hang động đã bị đá lấp kín: “Quỷ nương…”
Triển Chiêu khẽ lắc đầu, cả hai lặng lẽ nhìn hang động, đối với Quỷ nương mà nói, đằng đẵng suốt bốn mươi năm dằn vặt, giờ khắc này cuối cùng ả cũng biết được sự thật, có lẽ đối với ả đó là sự giải thoát.
Bỗng Triển Chiêu sực nhớ đến gì, cúi đầu nhìn lại, thấy thứ vừa rồi mình bắt được chính là lọ lưu ly đựng Hàn Ngọc Ngân Hoa: “Đinh cô nương, nhìn này!” 
Đinh Nguyệt Hoa vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, gần như không dám tin vào mắt mình: “Thực sự là Hàn Ngọc Ngân Hoa.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play