Mặc dù giọng điệu của Quỷ nương nghe rất điềm tĩnh, song không chỉ mỗi Đinh Nguyệt Hoa mà ngay cả Triển Chiêu nghe xong cũng cảm thấy chua xót. Tuy Quỷ nương không nói gì nhiều, nhưng vẫn có thể thấy ả vô cùng yêu quý và kính trọng sư phụ của mình. Vậy mà chính vị sư trưởng ấy lại dùng thủ đoạn bỉ ổi giết chết người ả yêu, còn lỡ tay giết mất một đời của ả.
Quỷ nương cười nhạt, nhìn lại Đinh Nguyệt Hoa: “Ta nhốt ngươi vào quan tài đá một ngày một đêm, nó có mùi vị thế nào hả?” 
Đinh Nguyệt Hoa cắn môi, hạ giọng đáp: “Một ngày một đêm đó, mỗi giờ mỗi khắc ta đều cảm thấy tuyệt vọng đến cùng cực, chỉ hận không thể chết ngay lập tức, cũng không muốn phải chịu đựng kiểu tra tấn đó nữa.”
Quỷ nương gật đầu cười: “Đúng vậy, lúc sư phụ nhốt ta vào đó, ta cũng cảm thấy như vậy, nhưng trong lòng ta luôn nghĩ, ta phải đợi đến khi Khôn ca tới cứu ta, cho nên ta đã cắn răng chịu đựng cho tới lúc người thả ta ra. Nhưng rồi sau này ta mới biết, sau ngày hôm đó ngày nào cũng là dày vò như thế.” Ả mỉm cười, quay sang nhìn Đinh Nguyệt Hoa: “Chắc hẳn các ngươi cảm thấy ta là một mụ già điên, lại còn ăn mặc như một tiểu cô nương, rõ là khiến người ta kinh tởm, phải vậy không?”
Cả hai im lặng, không biết phải đáp thế nào. Quỷ nương không hề quan tâm, chỉ cười nhạt: “Trong thâm tâm ta luôn không chịu thừa nhận Khôn ca cứ vậy mà phản bội ta, lại càng không chịu thừa nhận chàng ấy bị sư phụ giết chết. Ta cứ nghĩ, miễn là ta vẫn chờ đợi chàng ấy, theo ước định của bọn ta, chàng ấy nhất định sẽ quay lại. Cho nên ta vẫn luôn ăn mặc như lần đầu tiên bọn ta gặp nhau, ai ngờ lần chờ đợi này lại chính là bốn mươi năm. Ta thậm chí còn không biết, chàng ấy đã trở lại từ lâu, vẫn luôn ở đây chờ ta.”
“Quỷ nương…” Đinh Nguyệt Hoa có lòng muốn khuyên ả vài câu, nhưng chợt cảm thấy lời nói của mình thật yếu ớt và vô lực. Mà Quỷ nương cũng không cần sự an ủi của cô, ả chỉ nhìn bộ hài cốt kia trìu mến, hạ giọng nói: “Nếu họ đã đưa ta đến đây gặp chàng, ta đương nhiên sẽ tha mạng cho họ.” Ả quay đầu lại nhìn Đinh Nguyệt Hoa, lạnh lùng nói: “Tiểu cô nương, cô trả Hàn Ngọc Ngân Hoa lại đây, rồi xuống núi cùng với người trong lòng của cô đi!”
“Không!” Đinh Nguyệt Hoa nói ngay, cô không kịp nghĩ gì cả, nhưng Hàn Ngọc Ngân Hoa làm sao cô có thể bỏ được?

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play