Hai người Chiêu Hoa không khỏi nhìn nhau, tuy không nói ra nhưng trong lòng hai người ít nhiều đã đoán bộ hài cốt này chắc là bị Quỷ nương giết, rơi xuống chân vách đá. Nhưng hiện tại xem ra, hình như không phải vậy.
Dưới ánh trăng, chỉ thấy bộ hài cốt toát ra ánh sáng nhàn nhạt, càng thêm vẻ thê lương, đáng sợ. Song vẫn không cách nào nói rõ được rốt cuộc y là ai, rốt cuộc y đã gặp phải chuyện gì.
“Ngươi, đi lấy đuốc lại đây!” Giọng Quỷ nương lạnh như băng.
Tình hình thay đổi đột ngột, Đinh Nguyệt Hoa không khỏi vui mừng, cô nhớ Triển Chiêu có nói Quỷ nương chắc vì tu luyện thuật nhiếp hồn nên thần trí hơi rối loạn. Bây giờ chẳng phải là cơ hội tốt để họ chạy ư? Cô lập tức nháy mắt với Triển Chiêu, ai dè lại nghe thấy giọng nói lạnh lùng của Quỷ nương truyền tới: “Tiểu cô nương, ngươi đi, hắn ở lại!” Tuy ả không nhìn họ, nhưng ngón tay lại đang chỉ thẳng vào Triển Chiêu.
Đinh Nguyệt Hoa nhướng mày, đang định phản bác thì thấy Triển Chiêu khẽ lắc đầu với cô. Đinh Nguyệt Hoa cắn răng, lúc này cũng không phải thời cơ tốt để liều mạng với Quỷ nương, Triển Chiêu cần thời gian để điều tức, mọi thứ xung quanh cũng phải đợi trời sáng mới nhìn rõ được. Có thêm chút thời gian, có lẽ phần thắng của họ sẽ lớn hơn một tí.
“Biết rồi!” Đinh Nguyệt Hoa gắt gỏng đáp, nhưng cô cũng không dám chậm trễ, vội vàng đem đuốc tới. Triển Chiêu cầm lấy đuốc, cùng cô đến chỗ bộ hài cốt. Ngọn lửa sáng rực cuối cùng cũng xua tan đi phần nào bóng tối, nhưng nó vẫn không thể thắp sáng được nơi tối tăm này, bóng tối vẫn khiến người ta tuyệt vọng.
Quảng cáo
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT