Đinh Nguyệt Hoa chỉ thấy máu lập tức xông lên đỉnh đầu, cô muốn lùi ra sau, nhưng cơ thể lại không nghe lệnh, nó chẳng hề nhúc nhích. Không đợi cô hoảng sợ thốt lên thành tiếng, ai đó đã lao tới từ phía sau, nhanh chóng che mắt cô lại, kéo cô lùi về: “Đinh cô nương, đừng sợ, là ta!”
Mọi thứ diễn ra quá nhanh, đầu óc cô rỗng tuếch, chẳng kịp phản ứng gì, nhưng cô vẫn không chút chần chừ níu lấy vạt áo của người kia, hoàn toàn nghe theo sự sắp xếp của hắn.
Triển Chiêu kéo cô lùi ra đã được mấy thước, bấy giờ mới hạ tay xuống, cứ ngỡ cô bị dọa, nhìn lại mới thấy sắc mặt của cô có hơi tái thật nhưng vẫn giữ được bình tĩnh: “Đinh cô nương, cô không sao chứ?”
Đinh Nguyệt Hoa định thần lại: “Không sao, chỉ là đột nhiên bắt gặp thứ này nên hơi giật mình thôi.”
Triển Chiêu ngoái lại nhìn, chỉ thấy dưới ánh trăng, một bộ xương người ngồi dựa vào vách đá, cái đầu lâu trắng như đang lạnh lùng nhìn ngắm vạn vật thế gian, khiến người ta sởn cả gai ốc. Hắn ngẫm ngợi một thoáng, hạ giọng nói: “Cô ở đây, ta qua đó xem sao.”
Nào ngờ Đinh Nguyệt Hoa lập tức nắm lấy cổ tay hắn: “Đừng đi…” Cô như nhớ tới cái gì, lại buông tay ra, hạ giọng nói: “Ta đi với huynh.”
Triển Chiêu biết cô lo lắng cho an nguy của mình, lại thấy cô rất kiên quyết, cũng không từ chối nữa, hắn xoay người tìm cành cây, tạo một cây đuốc thô sơ: “Cẩn thận chút.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT