“Triển Chiêu!”
“Triển Chiêu!”
Ở bên tai có ai đó không ngừng gọi tên của hắn, khiến hắn không dám chìm sâu vào giấc ngủ, hắn phải quay lại, có người đang đợi hắn, ngóng trông hắn.
Chật vật mãi, cuối cùng hắn cũng mở mắt ra, đập vào mắt lại là một khuôn mặt đầy nước mắt. Có lẽ thấy hắn tỉnh lại, người đó cũng chẳng màng đến việc lau những giọt nước mắt ấy, mừng quýnh nói: “Triển Chiêu, huynh tỉnh rồi?”
Đầu hắn có chút choáng, suy nghĩ vẫn còn mông lung, nhưng thấy hai mắt cô đỏ hoe, chẳng biết đã khóc bao lâu rồi, hắn bỗng dưng có chút đau lòng, cô nương vốn không sợ trời không sợ đất này mấy ngày qua chắc bị dọa cho sợ rồi. Nghĩ thế, hắn vươn tay lau nước mắt cho cô, an ủi: “Đừng sợ, ta ở đây rồi!”
Ai dè, cô nương ấy chẳng những không ngừng khóc mà còn khóc lên thành tiếng: “Huynh còn nói! Huynh ngất đi đã vài canh giờ rồi… Huynh… Chúng ta đập vào vách đá, đầu của huynh bị thương…” Cô vừa khóc vừa cằn nhằn liên miên. 
Tuy Triển Chiêu hiểu biết sâu rộng, nhưng đối với việc làm sao để dỗ dành một cô nương đang khóc thì chân tay lại có chút luống cuống: “Đinh cô nương, cô đừng sợ, ta…” Hắn nói trong khi muốn ngồi dậy, song chỉ cảm thấy trời đất tối sầm, trước mắt quay cuồng.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play