Ở phía chân trời xa tít, ánh bình minh từ từ ló dạng, một đêm dài đằng đẵng này cuối cùng cũng kết thúc. Song trong lòng Đinh Nguyệt Hoa lại chẳng hề dễ chịu. Tuy hai người họ đã thoát khỏi hang động, nhưng họ hoàn toàn xa lạ với khu núi cao rừng rậm này, muốn rời khỏi nơi nguy hiểm ngay lập tức, nó khó như lên trời. Hơn nữa Triển Chiêu còn bị nội thương, đúng là họa vô đơn chí. 
Thấy cô lo lắng, Triển Chiêu hạ giọng an ủi: “Cô đừng lo, Quỷ nương xem Hàn Ngọc Ngân Hoa là mồi nhử, còn chưa bắt được chúng ta, ả sẽ không…”
“Lúc này rồi, huynh còn nghĩ tới hoa!” Đinh Nguyệt Hoa bực bội trông thấy, ngắt ngang lời hắn chẳng cần suy nghĩ. Nhưng ngay khi lời vừa ra khỏi miệng, cô lập tức cảm thấy áy náy. Mình bị sao vậy? Lẽ nào đã quên mất mục đích của bản thân, trở nên tham sống sợ chết như vậy ư? Lẽ nào trong lòng mình thật sự không hề quan tâm đến thương thế của đại sư? Có chuyện gì với bản thân vậy? Nhưng mà sự an nguy của người trước mặt khiến cô cảm thấy lo lắng không yên: “Huynh bị thương không nhẹ, ta đưa huynh đến nơi an toàn để trị thương.”
“Cô đừng lo, ta chỉ cần điều tức một lát là ổn, không sao.” Triển Chiêu hạ giọng nói.
Nói thì nói vậy, nhưng phải ở đâu hắn mới có thể nghỉ một lát?
Đinh Nguyệt Hoa không dám nghĩ nhiều, chỉ biết ra sức dìu hắn đi tiếp: “Trước tiên huynh đừng dùng sức nữa, ta còn nhớ đường, chỉ cần đi dọc theo thung lũng này là được. Chúng ta ra ngoài trước đã rồi nói sau!”
“Không được!” Triển Chiêu đứng thẳng người dậy: “Thời gian của chúng ta không còn nhiều, Hàn Ngọc Ngân Hoa…” 

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play